Hơn nữa, trước kia ở nông thôn, bà ta là nông dân, đã làm ruộng khá nhiều lần nên tay rất khỏe, trượt xuống mười mấy mét, tay nắm nút buộc quần áo, cả người dừng lại, không tiếp tục trượt xuống dưới nữa.
"Hu hu..."
Bà cụ nhìn xuống phía dưới, nước mắt chảy như mưa.
Bà ta buộc tất cả quần áo lại với nhau nhưng cũng chỉ dài có hơn hai mươi mét.
Bây giờ, chỉ cần bà ta lại trượt xuống bốn năm mét nữa thì sẽ trượt đến đoạn dây cuối cùng, nếu không có dây để nắm thì bà ta sẽ ngã chết.
"Cứu! Cứu tôi với!".
Bà cụ treo lơ lửng ở giữa không trung, cái nút mà bà ta kẹp vào tay tương đối lớn, cũng may là treo đúng ở phía bên ngoài cửa sổ. Bà ta không dám tiếp tục trượt xuống nữa, ở đó vừa lắc lư vừa khóc gọi người.
"Trời ơi! Mọi người nhìn kìa! Có một bà cụ đang treo lơ lửng ở giữa không trung!" Ở dưới tầng một có người hoảng sợ kêu lên một tiếng.
Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người ở phía dưới đều ngẩng đầu nhìn lên, sợ đến mức cả người toát mồ hôi lạnh.
"Cứu người! Mau gọi bảo vệ khu chung cư đến cứu người!" Có người kêu lên.
Bảo vệ khu chung cư lập tức lên tầng, dùng hết sức đạp cửa đi vào. Một lúc sau, cửa sổ đã được mở ra.
"Hu hu... mau cứu tôi, bảo vệ, các cậu mau cứu tôi, thằng cháu trai bất hiếu của tôi nhốt tôi lại, không cho tôi ăn uống gì, tôi thực sự đói không chịu được, muốn chạy trốn khỏi nhà thì bị kẹt ở đây, các cậu mau kéo tôi vào trong."
Nghe tiếng khóc của bà cụ, các nhân viên bảo vệ vô cùng tức giận.
"Thật là một tên súc sinh, sao anh ta có thể đối xử với người già như vậy được? Dù gì anh ta cũng sống ở khu chung cư dành cho người giàu, người già ăn uống thì tốn bao nhiêu tiền chứ?".
Các nhân viên bảo vệ oán trách nhưng bọn họ cũng bắt đầu thực hiện các biện pháp cứu bà cụ.
Đầu tiên, bọn họ cạy cửa sổ chống trộm ra, sau đó kéo bà cụ vào bên trong cửa sổ chống trộm.
Sau khi hai chân đã đứng vững, bà cụ mới phát hiện mình đã tè ra quần.
"Bà cụ, bây giờ, chúng tôi đưa bà lên tầng, nói rõ ràng với cháu bà, bảo anh ta đừng ngược đãi bà nữa." Đội trưởng đội bảo vệ nói.
"Không không không!" Bà cụ xua tay lia lịa: "Thằng cháu kia của tôi là một tên súc sinh, các cậu đưa tôi lên tầng chính là đang hại tôi."
Dứt lời, bà ta tháo chiếc nhẫn trên ngón tay xuống, lấy thêm cái vòng ngọc trên cổ tay rồi đưa cho bảo vệ và nói: "Tôi sợ quá, không thể đi đường được nữa, các cậu đưa tôi đến đồn cảnh sát, lại gọi bác sĩ đến đồn cảnh sát tiêm cho bà lão tôi đây mấy mũi thuốc an thần, khắp người tôi chỗ nào cũng mềm nhũn rồi"
Các nhân viên bảo vệ cũng tốt bụng, chỉ cần chiếc nhẫn, bọn họ nói rằng cầm để bồi thường cho gia đình này.
Sau đó công bà cụ rời đi. Lúc này, Mục Hải Long đã bị Tần Phong giẫm như chó chết.
Anh ta nằm trên mặt đất, khắp mặt đều là máu, thê thảm không nỡ nhìn.
Tần Phong cũng mệt như chó, không thở được.
"Con trai, nhìn con mệt mỏi thành ra như vậy rồi đừng giẫm nữa, mẹ bảo người giết hết bọn chúng là được." Vị phu nhân kia nói.
Tần Phong gật đầu nói được.
"Đừng mà!".
Mục Hải Linh, Lý Nam Hương, Trương Thanh Hoa, Mục Anh Thiên đều sợ hãi, quỳ xuống đất.
Mục Hải Linh lại khóc to nói: "Cậu Tần, đừng giết chúng tôi, chúng tôi thật sự không biết cậu bị đánh thành ra như vậy mà cậu Tần."
"Mẹ mày!"
Tần Phong tát cô ta một cái, tức giận mắng: "Đồ thối tha, mày còn dám nói mày không biết, mày cố tình đưa video của Mục Thiên Lam cho tao xem rồi cho tao vào tròng, lại bảo tao lấy danh nghĩa đại lí doanh nghiệp đưa cô ta đi nói chuyện làm ăn, sau đó nói cho Tiêu Thanh rằng tao có ý đồ xấu với vợ của anh ta, còn nói địa chỉ để Tiêu Thanh tới trừng trị tao, mày nghĩ nếu như tao bị đánh chết rồi thì có thể mượn một tay nhà họ Tân tạo để diệt trừ Tiêu Thanh có đúng không?"
"Mẹ mày mau nói cho tao biết có phải như vậy không?"
"Nếu mày dám nói một câu không phải với tao, tao sẽ giết chết mày!"