Mục Hải Long bắt chéo chân, ôm Sakurako trong tay với vẻ mặt đắc ý. “Chuyện này có gì đâu mà đắc ý?” Matsushita nhấp một ngụm trà. Nói một cách thản nhiên: “Điều bố muốn là Tiêu Thanh chết trên chiến trường, trả thù cho Hội trưởng Okamura cùng với hàng trăm samurai của Nhật Bản., cậu ta còn sống ngày nào thì bố không thể đứng lên vui mừng ngày đó.
Mục Hải Long nhếch miệng cười: “Bố vợ, bố đừng nản lòng, Tiêu Thanh yêu Mục Thiên Lam, hiện giờ Mục Thiên Lam rời khỏi cậu ta, dựa theo những gì con biết về Tiêu Thanh. Từ bây giờ, cậu ta chắc chắn sẽ trở nên hồ đồ” “Chỉ cần cậu ta suy sụp, sợ gì không có cơ hội giết chết cậu ta chứ?"
Matsushita nghe xong rồi gật đầu trầm ngâm.
Lúc này, Sakurako nói: “Hải Long, Mục Thiên Lam đang nghi ngờ, chúng ta đã sai người đi bắn cô ta, điều này làm hại Tiêu Thanh suýt chết, sau đó anh ta ghi hận chúng ta. “Bây giờ cô ta định gả vào nhà họ Hàn, chờ đến khi trở thành con dâu nhà họ Hàn, đến lúc đó cô ta sẽ trả thù chúng ta. Với thực lực của nhà họ Hàn thì điều này gây bất lợi cho chúng ta. “Ha ha!” Mục Hải Long cười nói: “Sakurako, em không cần phải lo lắng về điều này, đừng quên rằng anh đã cứu Hàn Thiếu Đông “Hơn nữa, lý do mà anh ta có thể có được Mục Thiên Lam là bởi vì anh đã nghĩ ra cho anh ta một phương pháp." “Vì thế, em không cần bận tâm về chuyện này, Hàn Thiếu Đông biết ơn anh, cho dù Mục Thiên Lam có gây chuyện thế nào thì anh ta cũng không thể để cô ta giết anh, hơn nữa Mục Thiên Lam cũng không phải là loại phụ nữ có lòng dạ độc ác đến thế.”
Sau khi nghe những gì anh ta nói, Sakurako và Matsushita cũng yên tâm hơn rất nhiều. “Được rồi.
Sau khi trò chuyện một lúc, Mục Hải Long ôm Sakurako đứng dậy. “Bố vợ, con và Sakurako không nói nhiều với bố nữa, hai con phải đi nghỉ ngơi, sáng mai con sẽ đến Kim Lăng để tham dự lễ đính hôn của Hàn Thiếu Đông và Mục Thiên Lam”
Matsushita xua tay: “Đi đi. Sớm sinh cho bố một đứa cháu ngoại là được. “Được, bố vợ!”
Mục Hải Long cười toe toét, anh ta ôm chiếc eo thon nhỏ của Sakurako đi lên lầu với tâm trạng ngứa ngáy.
Nhưng ngay lúc này. "A!"
Đột nhiên bên ngoài có một tiếng hét chói tai. “Chuyện gì vậy?”
Đám người Mục Hải Long, Sakurako, Matsushita căng thẳng đến nổi muốn thòng tim. “Hội trưởng! Không ổn rồi Hội trưởng!”
Lúc này, có một samurai loạng choạng chạy vào: “Bên ngoài xuất hiện rất nhiều loài côn trùng độc, tất cả bọn chúng là cóc, rết, rắn lớn, bọ cạp, nhện,... đáng sợ quá, thật sự rất đáng sợ!” “Ngu ngốc!”
Matsushita mắng: “Đường đường là samurai của đế quốc nhưng lại sợ côn trùng. Còn ra thể thống gì nữa?” “Đi cùng tôi ra ngoài xem sao!”
Dứt lời, ông ta đi ra bên ngoài.
Đáng lẽ lúc đầu Mục Hải Long muốn lên lầu ngủ với Sakurako, nhưng vì tò mò, anh ta đã ôm Sakurako đi ra ngoài.
Khi ra ngoài, chợt nghe thấy một âm thanh sột soạt. Và nhìn thấy hàng chục samurai, từng bước lùi lại phía sau. “Tránh ra, để tôi xem có bao nhiêu con côn trùng độc mà lại khiến samurai đế quốc bị dọa thành như thế này. Matsushita hét lên.
Các samurai lùi lại và bước sang một bên.
Một loạt hành động này khiến cho đám người Matsushita nhìn thấy chúng
Tất cả đều bị dọa sợ tới mức nhảy dựng lên.
Chỉ thấy trên mặt đất chi chít những con côn trùng độc, tựa như một làn sóng lao về phía bọn họ. “Bố vợ, con, con... côn trùng độc này từ đầu mà ra!” Mục Hải Long hoảng sợ hỏi.
Đáp lại anh ta là một giọng nói lạnh lùng: “Chúng tôi thả đó."
Lời vừa nói ra, mọi người nhìn lại. Chỉ thấy sáu bảy người dẫm lên côn trùng độc đầy trên đất, chậm rãi đi đến. “Là Tiêu Thanh!”
Mục Hải Long hét lên.
Sau đó, anh ta tức giận mắng: “Tiêu Thanh. Khốn kiếp, cậu muốn chết phải không? Chuẩn bị nhiều côn trùng độc như thế đến hù dọa chúng tôi, cậu nghĩ rằng với đám côn trùng độc này mà có thể cắn chết được chúng tôi sao?” “Thật là mơ mộng hão huyền. Dù sao côn trùng độc cũng là sâu bọ, trước mặt những samurai Nhật Bản thì chúng như con kiến hôi, không làm gì được cả, cậu có tin rằng chỉ cần bố vợ hạ lệnh thì có thể xé xác hết đám côn trùng này không.
Anh ta hạ thấp giọng. "Láo xược!”
Sắc mặt ba vị Cổ sư lộ vẻ tức giận, khóe miệng bọn họ nhếch lên rồi nhanh chóng niệm chú để khống chế đảm côn trùng độc này.
Vài giây sau.
Ùn ùn ùn!
Những con côn trùng độc trên khắp mặt đất, giống như hàng vạn mũi tên, lao về phía Mục Hải Long và những người khác.
Chẳng mấy chốc, nhiều loài côn trùng độc như cóc và rắn lớn đã về vào mặt và cơ thể của những samurai. "A!"
Tiếng hét chói tai vang lên.
Các samurai vừa hét vừa nhảy lên. Bọn họ cố phủi đảm côn trùng độc trên mặt và cơ thể xuống đất.
Nhưng rất nhanh, một số samurai bị trúng độc, lăn qua lộn lại trên mặt đất, hét lên thảm thiết khi bị côn trùng độc gặm nhấm da thịt. “Mẹ ơi!”
Đám người Mục Hải Long cũng bị dọa sợ đến mức lòng can đảm cũng vứt bỏ.
Thông thường một con nhện chạy trên người, nó có thể khiến người ta sợ đến chết đi sống lại.
Giờ phút này không chỉ có nhện mà còn có những loài côn trùng có nọc độc như cóc, bọ cạp, rết, rắn già, rơi xuống đầu và thân, đừng nói một người bình thường như Mục Hải Long, cho dù là samurai cũng phải sởn gai ốc. “Đánh chết côn trùng độc! Mau đánh chết côn trùng độc!”
Matsushita la hét.
Vài samurai cấp cao thủ lập tức giậm chân một cách hung hăng.
Dưới tác động của nội lực, những con trùng độc bị đạp xuống đất nghiền thành từng mảnh.
Tuy nhiên, có quá nhiều côn trùng độc khiến cho samurai cấp cao thủ cũng lúng ta lúng túng. “Tiêu Thanh, cậu muốn làm gì?”
Mục Hải Long tức giận quát to.
Tiêu Thanh lạnh lùng nói: “Mấy người phải người đi bắn Thiên Lam, và phải người tới uy hiếp Thiên Lam cùng gia đình của cô ấy phải không?” “Mẹ nói, toàn là nói xạo!” Mục Hải Long tức giận nói: “Chúng tôi muốn giết thì giết cậu, giết người phụ nữ đó rồi uy hiếp người nhà của cô ta thì có ích lợi gì, đừng coi chúng tôi là kẻ ngốc!” “Còn không thừa nhận sao?” Tiêu Thanh liếc mắt một cái: “Ông Hứa, ông Miêu, bà Hoa, hãy cho bọn họ một bữa tiệc thịnh soạn. “Được chứ!”
Ba vị Cổ sư ném ra năm viên phần độc, chúng biến thành côn trùng độc trên bầu trời, giống như một đám mây đen bao phủ toàn bộ đám samurai Nhật Bản ở phía đối diện. “Rút! Rút nhanh!”
Một samurai cấp cao thủ hét lên: “Đây là vu cổ ở Miêu
Cương, chúng ta không biết cách phá giải cổ của bọn họ, nếu chúng ta không rút lui thì sẽ bị côn trùng độc bao vây và cắn chết!”
Lời vừa nói ra.
Vài samurai cấp cao thủ mỗi người kéo một hoặc hai người bỏ chạy nhanh như một cơn gió.
Lúc này Tần An, tiểu Hắc, tiểu Hổ cũng đuổi theo nhanh như gió.
Có samurai quay lại và chiến đấu với ba người họ. Ba vị Cổ sư đã phóng ra cổ bản mạng của bọn họ.
Xúi giục!
Ba con cổ bản mạng bắn ra như viên đạn, dừng ở trên lưng samurai đang xách theo Mục Hải Long cùng nhau bỏ chạy, chúng tiến hành hạ cổ độc. "A!"
Samurai đó bị trúng độc, rồi hét lên tiếng kêu thảm thiết và ngã xuống cùng với Mục Hải Long. Một lúc sau, cuộc giao tranh dừng lại.
Ba người phía Tần An đã đánh chết hai samurai cấp cao thủ, sau đó đem Mục Hải Long đến trước mặt Tiêu Thanh. “Có phải anh đe dọa Thiên Lam, nói cho tôi biết sự thật!” Tiêu Thanh nói. “Không phải, thật sự không phải!”
Mục Hải Long lắc đầu một cách máy móc. “Ném đi để nuôi côn trùng độc”
Tiêu Thanh quát. “Đừng mà!”
Mục Hải Long hét lên: “Đừng bắt tôi đem cho côn trùng độc ăn, tôi nói là được đúng không?”