Tiêu Thanh bấm điện thoại: "Cục trưởng Lưu, thông bảo cho lính ở Hải Châu. Bắt sống kẻ đã bám theo đoàn chúng tôi." Cục trưởng Lưu trả lời: "Đội tuần tra Hải Châu vừa mới gọi cho tôi, nói đã theo sát tên Hạ Quốc đó. Anh ta đã bị độc chết, ngay sau đoàn xe của các anh!"
Tiêu Thanh không nói lên lời. Đây là tổ chức quái gì vậy, thành viên đều không sợ chết à!
Cổ Cảnh. "Hội trưởng, không hay rồi!"
Trợ lý Phác Cảnh Huy xông vào phòng làm việc của Lý Mẫn Hạo, nói: "Phía Hải Châu báo lại, hành động lần này đã thất bại, tất cả ba mươi anh em đều đã tử vong." "Cái gì?"
Lý Mẫn Hạo kinh ngạc bật dậy: "Chẳng phải không có tuần tra theo dõi à, sao lại thất bại được?"
Phác Cảnh Huy tiếp tục: "Theo báo cáo từ Hải Châu, những người lái xe tải này là những cảnh vệ đã được đào tạo bài bản cải trang, tất cả đều mang vũ khí, năng lực tác chiến rất mạnh, anh em bên chúng ta không phải đối thủ, chưa kịp làm chúng bị thương đã bị giết chết hết rồi."
Lý Mẫn Hạo thẫn thờ, đầu óc trống rỗng. Một lúc lâu sau, ông ta cảm thán nói: "Đúng là gian xảo, lại có thể làm chúng ta tổn thất nặng như vậy!"
Tiếp đó, ông ta gọi một dãy số. "Thế nào, hành động thành công rồi chứ?" Trong di động truyền đến giọng một ông cụ uy nghiêm. "Chủ nhân, thất bại rồi" Lý Mẫn Hạo giải thích nguyên nhân.
Bên kia trầm mặc một lúc rồi nói: "Thế lực ở Tề Lỗ không thể động vào được nữa, đấu đá trên thương trường cũng nên dừng lại đi, nếu không sớm muộn gì cũng bị nắm được đẳng chuôi. Khi đó thể lực và Thương hội của chúng ta đều không tránh khỏi tai họa. Đưa cho tôi số của Tiêu Thanh, các người không cần báo với Tuấn Cơ, tôi sẽ tự nói lại." "Vâng, chủ nhân!"
Lại nói về Tiêu Thanh. Lúc này, anh và cảnh vệ đang đưa hàng ra công trường. Lúc này, điện thoại đột ngột vang lên. Tiêu Thanh bắt máy, nói: "Ai vậy?" "Tiêu Thanh phải không?" Phía bên kia là âm thanh của một ông già, nói tiếng Lâm Hạ không chuẩn lắm. "Đúng vậy, ông là người Hạ Quốc phải không?" Tiêu Thanh cười hỏi, tiện tay châm một điều thuốc.
Bên kia nói: "Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là... Cậu tìm một chỗ nhảy xuống đi, tự chấm hết đời mình. Vợ cậu và người nhà của cậu còn có thể sống một cuộc sống bình yên. Nếu không, sóng gió tiếp theo sẽ lại tới, vợ cậu và người thân đều sẽ phải chết. Nếu không tin cậu có thể thử"
Tiêu Thanh nghe vậy, nhả ra một làn khói: "Ông đang uy hiếp tôi?"
Đối phương tiếp lời: "Đây không phải uy hiếp mà là lời khuyên dành cho cậu. Cho cậu thời gian ba ngày để suy nghĩ. Ba ngày sau, nếu tôi không nhận được thông tin cậu đã chết. Sóng gió sẽ xảy ra, lúc đó, cậu sẽ biết nó kinh khủng đến mức nào." "Tút tút.." Bên kia cúp máy.
Tiêu Thanh bật cười ha ha: "Ba ngày sau, đến lúc đó ông nhìn xem, ai sẽ là người đau."
Tiêu Thanh gọi một dãy số: "Tôi nói này lão Lý, rốt cuộc là bao giờ ông mới có thể tới Cổ Cảnh, bên tôi đang có việc gấp, cần ông giúp một tay"
Lý Tế Thế cười nói: "Tôi vừa mới nghiên cứu xong một loại thuốc, đang định nghỉ một ngày. Nếu Thần soái có việc gấp, bây giờ tôi sẽ từ thành phố qua." "Không cần phải như vậy."
Tiêu Thanh khoát tay: "Ông cứ nghỉ ngơi cho tốt, trưa ngày mốt đến Cổ Cảnh là được, không cần quá lo lắng. Nếu thân thể ông có mệnh hệ gì, về sau khi ra trận, ai giúp tôi cướp mạng anh em từ quỷ môn quan về đây?" "Ha ha ha."
Lý Tế Thế nở nụ cười: "Cảm ơn Thần soái đã tin tưởng, vậy tôi không khách sáo nữa, trưa ngày mốt tôi nhất định sẽ tới." "Được, tôi đợi ông"
Ngắt điện thoại, Tiêu Thanh nở nụ cười giảo hoạt: "Tao không tin, thủ đoạn này còn không bắt được đuôi cáo của tụi mày!"
Hai giờ sáng. Tiêu Thanh trở lại phòng bệnh ở bệnh viện Cổ Cảnh.