Tiêu Thanh và Thẩm Hoàng Hùng đứng đối diện nhau ở trên không trung cách mặt đất mười mét.
“Ra chiêu đi.”
Thẩm Hoàng Hùng dùng tay ra dấu mời.
Giây tiếp theo!
Tiêu Thanh giống như một tia chớp phá vỡ hư không, đánh một quyền mang tia lửa điện, đập về phía Thẩm Hoàng Hùng.
“Hừ!”
Thẩm Hoàng Hùng khinh thường hừ lạnh, dùng một quyền nghênh đón.
Oanh! Hai quyền va chạm kịch liệt, sự va chạm này gây chấn động mạnh làm vỡ tấm kính thủy tinh của nhà họ Thẩm.
Một quyền này khiến Tiêu Thanh phải lùi về sau bảy tám bước, còn Thẩm Hoàng Hùng chỉ lùi về sau hai bước.
“Trời ơi! Thế mà thằng nhóc này lại đỡ được một quyền của ông nội, thật khủng bố...!”
Trong mắt đám người Thẩm Tử Mặc và Thẩm Ngọc Phi tràn ngập sự kinh hãi.
Ngay cả Thẩm Hoàng Hùng cũng âm thầm giật mình.
Không hổ danh là hộ quốc chiến soái!
Thêm một thời gian chắc chắn cậu ta sẽ trở thành thần khí hộ quốc, có thể san bằng tất cả!
“Tiếp đi!”
Tiêu Thanh vung ra một quyền vô cùng cuồng bạo.
Ầm ầm ầm!!!
Hai người liên tục đánh ra năm sáu quyền.
Cho dù Tiêu Thanh đang ở thế yếu, không đánh lại Thẩm Hoàng Hùng, nhưng
chỉ như vậy cũng đủ khiến cho Thẩm Hoàng Hùng chấn động.
“Như vậy đi” Thẩm Hoàng Hùng nói: “Nể mặt cậu là một nhân tài, tôi cho cậu thời gian một năm. Nếu như một năm sau cậu đánh thắng tôi thì tôi sẽ xóa bỏ mối thù giữa tôi và ông ngoại cậu"
“Còn nếu sau một năm mà cậu vẫn như vậy, không đánh thắng được tôi, đến lúc đó thì tôi sẽ không cho cậu mặt mũi, trực tiếp chém ông ngoại cậu một đao, cậu thấy như thế nào?"
Tiêu Thanh im lặng không lên tiếng.
Chỉ trong vòng một năm, từ Thần Cảnh Tiểu Thành bước vào Thần Cảnh Đại Thành thì khó như lên trời.
Xác suất có thể làm được là một phần một nghìn.
“Hai năm”
Anh vươn hai ngón tay.
“Không” Thẩm Hoàng Hùng lắc đầu: “Chỉ một năm, đừng mặc cả với tôi. Nếu cậu còn mặc cả nữa thì tôi chỉ cho cậu thời gian nửa năm thôi"
Tiêu chiến cắn chặt răng.
“Được!”
Anh đồng ý, rồi hỏi tiếp: “Trong khoảng thời gian một năm này, ông ngoại tôi sẽ đâu?"
"Cậu ta à, đương nhiên là trở thành tù nhân của tôi, Thẩm Hoàng Hùng tôi nói lời thì sẽ giữ lời. Nếu một năm sau cậu đánh thắng tôi, chắc chắn tôi sẽ đem một Thẩm Hoàng Hùng hoàn hảo không bị tổn thương gì trả về cho cậu, sau đó tôi sẽ quay về nước của tôi. Lời hứa này, Thẩm Hoàng Hùng tôi vẫn có thể làm được."
“Có thể” Tiêu Thanh đồng ý, quay đầu nói với Thẩm Văn Đại: “Ông chịu khó tạm thời ở lại đây một năm, tôi sẽ cố gắng tăng thực lực lên, một năm sau tôi đến cứu ông"
“Được.”
Thẩm Văn Đại gật đầu cười cười.
Ít nhất vẫn còn có hy vọng đúng không?
Ngay sau đó, Tiêu Thanh rời khỏi nhà họ Thẩm.
Vừa ra khỏi nhà họ Thẩm.
Phốc!
Anh phun ra một ngụm máu.
“Ông già này thực sự rất mạnh, khiến cho mình bị nội thương, còn chỉ định mình phải tăng lên Thần Cảnh Đại Thành, trong vòng một năm phải vượt qua ông ta, thật sự là khó như lên trời mà!"
“Biết khó là được.”
Một giọng nói của một cô gái truyền đến từ phía sau lưng.
Tiêu Thanh vội vàng lau vết máu trên khóe môi.
Thẩm Ngọc Phi cười lạnh nói: “Đã phun máu đầy trên mặt đất thế rồi, vội vàng lau máu ở trên miệng thì tôi không nhìn thấy cậu hộc máu chắc? Buồn cười thật!"
Tiêu Thanh không để ý đến cô ta, bước đi.
“Này này này! Cậu đứng lại!”
Thẩm Ngọc Phi đuổi theo.