"Ông làm gì vậy? Mau bỏ bé Doanh xuống!"
Mấy người Mục Thiên Lam xông tới, phẫn nộ hét lên.
Bé Doanh bị xách lơ lửng giữa không trung, quơ cánh tay nhỏ bé, vừa đánh vừa
mắng: "Ông bác xấu xa, ông mau buông cháu ra, mau buông cháu ra."
Bất chợt Tần An lại quát lên: "Tôi yêu cầu ông bỏ bé Doanh xuống ngay lập tức, nếu không thì ông chết chắc!"
Nếu không sợ ra tay sẽ trúng phải bé Doanh, anh đã ra tay từ lâu rồi!
"Hừ!"
Mã Kim Phong giao bé Doanh cho một vị võ giả ở phía sau, tiến lên nói với Tần An: "Dám nói chuyện với tao như thế, mày chết chắc mới đúng!"
Lời vừa rơi xuống, quả đấm của ông ta đã lao vào Tần An.
"Đi tìm cái chết đi!".
Tần An híp mắt, tay chân nhanh nhẹn bắt lấy quả đấm của Mã Kim Phong, nắm chặt lấy quả đấm của ông ta.
"Hả?"
Bỗng nhiên Mã Kim Phong nhíu mày, ông ta định rút nắm tay về, kết quả là hoảng
hợt nhận ra, sức lực của người đàn ông ở trước mặt vô cùng lớn. Quả đấm của ông
ta bị nắm chặt, có muốn rút về cũng rút không nổi.
Ông ta định động chân đạp Tần An.
Ngay khoảnh khắc đó, Tần An vặn nắm tay của ông ta.
Răng rắc!
Trong nháy mắt, tay của Mã Kim Phong đã bị vặn ra sau lưng, xương cũng bị bẻ gãy. Ông ta đau đớn đến mức phát ra tiếng hét thảm thiết. Sau đó Tân An ấn ông ta xuống đất, giẫm một cước vào lưng ông ta.
"Đây là..."
Toàn bộ đám võ giả đi cùng với Mã Kim Phong đều sợ ngây người!
"Mau thả bé Doanh cho tôi, nếu không tội giết chết ông ta!" Tần An quát lên.
Mã Kim Phong tráng chịu đựng đau đớn la lên: "Không được, nếu thả ra thì chắc chắn chúng ta sẽ phải chết, dùng con bé đó uy hiếp cậu ta thả tôi, mau lên!"
Lời nói của ông ta vừa rơi xuống.
Tần An đã tăng thêm lực chân, đạp gãy xương sống của ông ta.
Tên võ giả nhà họ Mã ôm bé Doanh, bóp cổ cô bé một cái, khiến lưỡi bé Doanh bị
đưa ra ngoài.
"Đừng!"
Mục Thiên Lam hoảng hốt muốn chết, vội vàng hét lên: "Đừng bóp cổ con gái tôi, anh đừng bóp nó, buông tay ra, mau buông tay ra!"
Võ giả nhà họ Mã hét: "Thả ông hai của chúng tạo ra, nếu không, tạo sẽ bóp chết con gái mày ngay lập tức!".
Tân An nói: "Anh thả bé Doanh trước, tôi sẽ lập tức thả người!"
"Ha ha" Võ giả nhà họ Mã ôm bé Doanh cười nhạt: "Mày cảm thấy, tao sẽ tin lời
nói dối của mày sao? Nếu như tao thả con bé này, tất cả chúng tao đều phải chết hết, cho nên tao sẽ không thả nó".
"Không muốn nó chết thì ngoan ngoãn nghe lời tạo, bảo mày thả người thì phải
thả người, còn không thì tao đưa nó xuống dưới gặp Diêm Vương!"
Dứt lời, anh ta tăng thêm lực tay, trong nháy mắt gương mặt bé Doanh bỏ bừng, gân xanh trên trán cũng gồ lên, đầu lưỡi bị nhô ra ngoài rất dài, nét mặt cực kỳ đau đớn.