Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ông là đồ khốn kiếp, ông đã làm hại tôi rồi!" 

Lão Vương tát bà ta một cái, quát lớn: "Có hai đứa cháu mà bà không thèm bán hết, chỉ bán có một đứa, còn muốn bán với giá cao như vậy thì làm sao có thể? Giá chỉ có thể cao đến mức này thôi, bà hiểu chưa?" 

“Hơn nữa có tiền thì trốn đi, con gái bà còn có thể tìm được chúng ta sao?" 

"Hu hu..." 

Ngô Tuệ Lan ngồi thụp xuống đất, bắt đầu khóc lớn. 

Lúc này, theo yêu cầu của Triệu Tử Vinh, Mục Thiên Lam lái chiếc xe Bentley của mình về nhà. 

"Mẹ, mẹ đã về rồi!" 

Bé Doanh lập tức chạy tới, ôm đùi mẹ nói: "Mẹ, anh trai được bà ngoại bể đi mua kẹo hồ lô. Nhưng đến giờ vẫn chưa chịu về, bé Doanh nhớ anh trai lắm!". 

Mục Thiên Lam nghe thấy vậy, cơ thể mềm mại của cô bắt đầu run rẩy, vội vàng hỏi: "Đã ôm đi được bao lâu rồi?" 

Bé Doanh lắc đầu: "Lúc ông ngoại rửa chén, bà ngoại đã ôm anh trai đi, không biết bao lâu, hình như là rất lâu rồi" 

Bé con còn chưa có khái niệm về thời gian. 

Trái tim Mục Thiên Lam trầm xuống ngay lập tức, vội vàng kêu: "Bố! Bố mau ra đây đi!" 

"Chuyện gì?" 

Mục An Minh đang mặc tạp dề chạy ra. 

Mục Thiên Lam vội kêu lên: "Bé Doanh nói lúc bố đang đưa chén ở đây, thì bé Lạc bị mẹ ôm đi mua mứt quả, từ lúc bố rửa chén đến bây giờ đã qua bao lâu?" 

Mục An Minh nhìn đồng hồ nói: "Khoảng bốn mươi phút." 

Tim Mục Thiên Lam lập tức chìm xuống đáy cốc, viền mắt cũng đỏ lên, gấp không chịu được cầm lấy điện thoại trên tay, gọi điện cho mẹ. 

Điện thoại kêu, nhưng mà không ai tiếp. 

Sau hai lần gọi đến, điện thoại trực tiếp tắt. 

"A!" 

Mục Thiên Lam lập tức ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất rồi khóc. 

"Nhất định là mẹ ôm Bé Lạc đi bán, mẹ đã từng muốn có tiền sinh hoạt, nhiều lần đưa ra ý kiến muốn bán bé Doanh và Bé Lạc, con chỉ nghĩ rằng bà ấy chỉ nói như vậy, không nghĩ tới bà ấy." 

Cô nghẹn ngào khóc không thành tiếng. 

"Cái bà Tuệ Lan này, tại sao bà ta có thể làm như vậy?" Mục An Minh tức giận đến mức muốn giậm chân. 

"Hu hu.." Bé Doanh khóc lên: "Mẹ, con muốn tìm anh trai, không nên đem bán anh trai." 

Đúng lúc Mục Thiên Lam không biết nên làm gì, Triệu Tử Vinh nói: "Cô Mục, tôi đã dùng tất cả các quan hệ, báo cảnh sát giúp cô tìm lại đứa trẻ, cô không nên nóng vội quá, việc quan trọng nhất bây giờ là phải được mẹ của cô." 

Nói xong, anh bấm một dãy số. 

Mục Thiên Lam ôm bé Doanh đứng dậy: "Đúng vậy, bây giờ phải tìm mẹ, mẹ ở đâu? Ở đâu?" 

Sắc mặt cô nhanh chóng trở nên tái nhợt, cô bắt đầu cảm thấy rối loạn. 

"Trước kia mẹ con cũng không có nói bán trẻ con, sau khi bà ấy làm quen với lão Vương, hơn nữa còn nói bạn trẻ con, hôm nay lại đem Bé Lạc đem đi bán, nhất định là lão Vương kia xúi giục mẹ, chúng ta phải tìm nhà của lão Vương"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK