Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục Hải Long khóc. 

Khóc đến mức nước mắt chảy ào ào. 

“Sớm biết sẽ có kết quả này, tôi con mẹ nó nhất định không ở lại Hộ Hải, trực tiếp trốn đến Nhật Bản, mấy tỷ tôi chuyển ra nước ngoài có thể đủ cho tôi sống sung sướng như tiên, chỉ vì muốn nhìn thấy Tiêu Thanh chết, tôi mẹ nó thật sự đang ở trên thiên đường rồi còn bị đánh xuống địa ngục, tôi thật sự hối hận muốn chết!” 

Anh ta đấm ngực dậm chân, khóc lóc thảm thiết, cực kỳ hối hận! 

“Tiêu đại sư, trước kia là chúng tôi sai, chúng tôi không nên bị đám quỷ Nhật mê hoặc tâm trí làm bạn với bọn chó săn Hán gian, ngài đại nhân đại lượng tha cho chúng tôi một con đường sống, chúng tôi nhất định sẽ sửa lại những sai trái trước đây, báo đáp ơn tha chết của Tiêu tiên sinh, chúng tôi nguyện nghe theo sai bảo của Tiêu tiên sinh, ngài có phân phó gì tuyệt đối sẽ không hai lời!” 

Cổ Chân Sơn nói xong, hai tay ôm quyền quỳ về phía Tiêu Thanh. 

Cách làm của ông ta, ngay lập tức bị các võ giả Long quốc khác bắt chước theo, nhất thời từng người từng người đều ôm quyền quỳ trên đất. 

“Từ ngày hôm nay trở đi chúng tôi nguyện nghe theo sự sai bảo của Tiêu tiên sinh, có phân phó gì tuyệt không nói hai lời!” 

“Từ ngày hôm nay trở đi chúng tôi nguyện nghe theo sự sai bảo của Tiêu tiên sinh, có phân phó gì tuyệt không nói hai lời!” 

“Từ ngày hôm nay trở đi chúng tôi nguyện nghe theo sự sai bảo của Tiêu tiền sinh, có phân phó gì tuyệt không nói hai lời!” 

Ngay cả khách mời tham gia lễ chúc mừng của Mục Hải Long lúc trước cũng đều tranh nhau hộ lên. 

“Từ ngày hôm nay trở đi chúng tôi nguyện nghe theo sự sai bảo của Tiêu tiên sinh, có phân phó gì tuyệt không nói hai lời!” 

Nhất thời trong không khí tràn ngập tiếng hô như vậy. 

Tiêu Thanh phất phất tay: “Đều đứng lên đi” 

“Tạ ơn Tiêu đại sư!”. 

Mọi người đứng dậy. 

Tiêu Thanh lạnh nhạt nói: “Lôi hết đám Mục Hải Long, Matsushita cùng với Miyamoto Haragawa đến trước mặt tôi” 

“Rõ! Tiêu đại sư!”. 

Rất nhanh đám người Mục Hải Long đều bị lôi đến trước mặt Tiêu Thanh. 

"Hu hu hu..." 

Mục Hải Long gào khóc, quỳ trên mặt đất ôm hai chân Tiêu Thanh khóc lóc nói: “Em rể tốt của anh, trước đây anh sai rồi, nể mặt thân thích, bên trên ta còn có mẹ già dưới có con thơ, em cho anh một cơ hội làm người một lần nữa được không em rể?” 

“Anh cam đoan với em, từ ngày hôm nay trở đi, anh tuyệt đối sẽ không đối địch với em, anh làm chó của em, là một con chó Nhật ngoan ngoãn, em bảo anh cắn ai anh liền cắn người đi, em bảo anh ăn phân anh cũng sẽ ăn, chỉ cần em không giết anh thì thế nào cũng được, có được không em rể?” . 

Anh ta đang nghĩ, nếu có thể thoát khỏi một kiếp này liền chạy ra nước ngoài, sống cuộc sống thần tiên của mình, làm chó cho Tiêu Thanh cái shit ấy, bản thân anh ta mới không thật lòng làm chó!  

Nhưng không ngờ, Tiêu Thanh lại nắm cổ áo anh ta nhấc lên, một nắm đấm nặng nề nện lên mặt anh ta. 

Bóp! 

Một bên mặt của Mục Hải Long đều bị đánh nát, máu cùng với năng lẫn lộn phun ra ngoài. 

“Con chó nhà mày, ỷ vào đám quỷ Nhật, những việc mày làm với tao còn chưa tính, mày con mẹ nó đến cả đạo đức làm người căn bản nhất cũng không có, bức bách người nhà của tao như thế nào, đánh gãy tay chân bố mẹ tao, tặng vợ của tạo cho người khác chơi, còn bức hại đủ kiểu với vợ tạo và người nhà của cô ấy, khiến cho đứa con gái ngoan ngoãn của tao vì để có cơm ăn liền làm ăn xin trên đường” 

“Mày mang đến quá nhiều tổn thương cho người nhà của tao rồi, nếu không phải ý chí vợ tao kiên định, cắn răng chống đỡ lấy gia đình này, bằng không lần này tạo quay về, đã bị mày hại cho tan cửa nát nhà rồi!” 

“Cái loại chó cũng không bằng, lại còn muốn làm chó của tao, mày xứng sao? Loại súc sinh như mày, đến làm chủ cũng không xứng!” 

Tiêu Thanh phẫn hận đập Mục Hải Long xuống đất, ác độc đánh gãy mấy đoạn xương của anh ta 

“Mục Hải Long, mày hại tao tan cửa nát nhà, mày con mẹ nó chết chắc rồi!” Kim Chỉ Nam nhặt một viên gạch từ trong đống phế tích, căm hận nhảy lên người Mục Hải Long, hung hăng đập xuống. 

“Bốp!” 

“Bốp!” 

“Bốp!” 

Hai mắt Kim Chỉ Nam đỏ ngầu, giống như không còn tỉnh táo, lấy gạch mạnh mẽ đập lên đầu Mục Hải Long, vừa đập vừa mắng chửi: “Lão tử muốn mày chết! Muốn mày chết! Muốn mày chết.” 

Mười mấy người nhà ông ta, một nửa đã bị đám võ sĩ Nhật Bản Mục Hải Long mang tới giết chết, vợ, bố mẹ, con trai, em trai, con trai của em trai, đều bị giết hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK