Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục Thiên Lam cười nói với Lưu Ngọc Huyên: “Hổ không tệ nha, vừa cao vừa chắc khỏe, có thể đánh giống Tiêu Thanh đó, lát nữa đến cậu xem thử vừa ý không, nếu như vừa ý thì tới và Tiêu Thanh làm mới cho cậu” 

Lưu Ngọc Huyền nhe lưỡi: “Cậu vẫn nên đi vệ sinh đi, rửa mặt một cái, vừa dơ vừa hôi, cái mùi thuốc khó ngửi quá đi” 

"Ồ." 

Mục Thiên Lam bĩu môi rồi xoay người đi vào nhà vệ sinh. 

Cô vừa bước vào nhà vệ sinh thì Lưu Ngọc Huyên hỏi Tiểu Thanh: “Người tên Hổ kia có mạnh mẽ không?” 

Tiêu Thanh cười: “Chúng tôi ở chiến trường đã trải qua bao nhiêu gian nan thử thách rồi nên cơ thể cường tráng, cho dù là ở bất cứ phương diện nào đều mạnh hơn so với người bình thường, không biết là cô đang muốn nói về phương diện nào?" 

Lưu Ngọc Huyền đỏ mặt tía tai hỏi: “Có phải sẽ giống như anh một phát liền ra một cặp rồng phượng hay không?” 

Tiêu Thanh chớp hai mắt: "Cái này thì tôi không rõ.” 

"Ha ha!" 

Mục An Minh và Ngô Tuệ Lan bật cười sằng sặc lên. 

“Trời ạ!” 

Cũng đúng lúc này, trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng hét của Mục Thiên Lam. 

“Sao vậy vợ?” 

“Sao vậy Thiên Lam?” 

“Sao vậy mẹ?” 

Tiêu Thanh ngạc nhiên chờ đợi, liền xông chạy vào nhà vệ sinh. 

Bước vào nhà vệ sinh đã thấy Mục Thiên Lam đang đứng trước bồn rửa tay ôm lấy mặt mình, nhìn bản thân trong gương với dáng vẻ khiếp sợ. 

Mục Thiên Lam trong gương. 

Dù đã che mặt nhưng không khó để nhận ra vùng hoại tử trên da mặt Mục Thiên Lam dường như đã biết mất. 

“Chúa ơi! Thiên Lam, mặt của cậu khỏi rồi sao?” Lưu Ngọc Huyên hỏi. 

“Ừ ừ!” Mục Thiên Lam xúc động buông tay ra, quay sang Lưu Ngọc Huyên, mừng rỡ như điên mà nói: “Tớ vừa rửa trôi lớp thuốc mỡ đen như mực, sau đó kinh ngạc phát hiện, phần da hoại tử do a-xít ăn mòn cũng bị rửa trôi cùng với thuốc mỡ, đã lên da non rồi!” 

Quả nhiên là thế! 

Mọi người nhìn thấy khuôn mặt Mục Thiên Lam đỏ rừng rực, rõ ràng là đã bắt đầu kéo da non. 

“Lạy Chúa!” 

Lưu Ngọc Huyền xem xong, thốt lên một tiếng: “Khỏi rồi! Thật sự ổn rồi! Mấy cái sẹo trước kia nhìn mà sốc giờ mất tiêu! Bé cưng Thiên Lam của tớ đã trở lại vẻ xinh đẹp trước đây rồi!” 

Cô ấy thật sự mừng thay cho Mục Thiên Lam. 

Mục Thiên Lam cũng bật khóc vì vui sướng. 

Hai bé cưng cũng vui vẻ vỗ vỗ tay. 

“Mẹ đẹp như xưa rồi! Tuyệt quá đi! Sau này sẽ không ai nói mẹ con xấu xí nữa!” 

Khóe miệng Tiêu Thanh cũng hiện ra nét cười. 

Anh hoàn toàn không ngờ những phương thuốc ở Toàn Chân Bảo Điển lại có hiệu quả rõ rệt đến vậy! 

Ngay sau đó, Mục Thiên Lam nhào vào lòng Tiêu Thanh. 

“Tiêu Thanh, có anh thật là tốt quá đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK