Quản gia nhà tài phiệt Miki, cấp tốc chạy ra phòng khách.
"Xảy ra chuyện gì?"
Một ông già hơn tám mươi tuổi hỏi.
Ông ta là Miki Kono người cầm lái của nhà tài phiệt Miki, kiểm soát một phần tư mạch máu kinh tế của Nhật Bản, địa vị ở Nhật Bản vô cùng hiển hách, là khách quý của hoàng gia Nhật Bản.
"Vừa mới nhận được tin tức của Bắc Thanh, Matsushita dù Tiêu Thanh ra để giết nhưng thất bại, ngay cả đồng bọn ở bên trong của Matsushita là đại sư Miyamoto, cộng với một trăm người tinh anh của đế quốc toàn bộ đều bị chết thảm bởi thủ đoạn thâm độc, không ai sống sót!” Quản gia nói.
"Cái gì!"
Miki Kono, cùng với người của gia tộc Miki đều kinh hãi đến mức nhảy
dựng lên.
"Ông nói là thật sao?" Có người hỏi.
Quản gia trả lời: "Tin tức từ hội viên của thương hội truyền đến, sẽ không phải là giả, tôi gọi điện cho Matsushita, nhưng cũng không gọi được, có thể xác định tin tức này là thật, tất cả bọn họ đều đã bị Tiêu Thanh tiêu diệt rồi!”
Đùng!
Tất cả người của gia tộc Miki đều giống như bị điện giật, sững sờ ngay tại chỗ.
Vốn dĩ đều đang đợi Matsushita báo tin chiến thắng về.
Lại không thể nào ngờ tới, đợi được lại là tin dữ!
"Một lũ ngu!"
Miki Kono gào thét, cầm bộ ấm trà trên bàn ném xuống đất.
"Đáng chết! Tiêu Thanh này thật sự đáng chết!”.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi, bấm một dãy số, sau khi có người nghe máy, ông ta phẫn nộ nói với người trong điện thoại: “Long Tiểu Thiên, chẳng phải ông nói Tiêu Thanh đánh không lại Miyamoto sao? Sao Miyamoto lại bị giết chết rồi?”
Long Tiếu Thiên nói: "Ngài Miki, tôi cũng vừa mới nhận được tin tức và rất đồng cảm với tâm trạng của ông. Chúng ta đã quá coi thường thực lực của Tiêu Thanh rồi.”
"Một lũ ngu!" Miki Kono không thể nén cơn giận: “Tôi không nên tin tưởng lời nói quỷ quái của ông, phái Miyamoto đi vào chỗ chết. Tôi rất hoài nghi, ông đang cố ý hãm hại tôi, ông quá để tiện!”.
Long Tiểu Thiên bất mãn nói: "Ngài Miki, cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy được. Tiêu Thanh là kẻ thù chung của chúng ta, tôi còn cầu không được cho anh ta chết, hãm hại ông làm gì. Ông đừng có mà mới chịu một chút thất bại liền đi cắn loạn người, liệu còn có thể vui vẻ mà hợp tác đối phó với Tiêu Thanh không đây?”.
"Sẽ không tiếp tục hợp tác với ông nữa, vĩnh viễn không hợp tác!”
Miki Kono tức giận cúp điện thoại, tức giận đến mức toàn thân đều run lên, sau đó nói: “Miyamoto tuyệt đối không chết phí hoài, quản gia, ông lập tức phái người đi bắc cực nói với Đao thánh tin tức Miyamoto gặp nạn, bảo Đao thánh báo thù cho Miyamoto!”
"Vâng!"
Ở bên kia.
"Con me nó!"
Long Tiểu Thiên tức giận đập vỡ mấy cái chén, hối hận nói: "Lúc trước tôi không nên chịu sự ràng buộc bởi chủ của Long Quốc, nên thừa dịp ông ta bệnh nặng mà lấy mạng của ông ta. Bỏ mất cơ hội ông ta bị trúng cổ độc, để ông ta có thể vùng dậy. Bây giờ ông ta đã đi vào hàng ngũ thần cảnh võ tôn, nếu một ngày nào đó thực lực của ông ta vượt qua cả ông cụ, khẳng định sẽ giết hết nhà họ Long, đến lúc đó, toàn bộ chúng ta đều chết chắc!”
"Vậy phải làm sao?" Sắc mặt Long Tiếu Sơn cứng lại nói: "Anh ta dễ dàng giết chết Miyamoto Haragawa, có nghĩa là thực lực của anh ta đã có thần cảnh tiểu thành rồi, khoảng cách vượt qua ông cụ chỉ là vấn đề thời gian. Hay là thông báo cho ông cụ, đi giết anh ta?”
"Không kịp nữa rồi." Long Tiếu Thiên nói: "Với thực lực hiện tại của Tiêu Thanh, đủ để thay thể ông cụ trấn áp điềm gở, nếu ông cụ đi giết Tiêu Thanh, chủ của Long Quốc sẽ không nể mặt ông cụ, sẽ cho các thần bảo vệ khác thủ tiêu ông cụ, vậy chẳng phải là tự bê đá đập vào chân mình sao”
Long Tiểu Sơn luống cuống: "Vậy phải làm sao? Đợi anh ta đến giết chúng ta à?”
Long Tiếu Thiên trầm mặc một lúc lâu rồi nói: "Xem ra muốn diệt trừ Tiêu Thanh, chỉ có thể dựa vào ngài ấy."
"Ai?" Long Tiếu Sơn hỏi.
Long Tiếu Thiên phun ra một chữ: "Vương!".
Long Tiếu Sơn chau mày: "Vương là chủ nhân thật sự của Long Quốc chúng ta, đứng sau chủ của Long Quốc, mà Tiêu Thanh lại là tướng yêu của chủ Long Quốc, Vương sẽ giúp chúng ta diệt trừ Tiêu Thanh sao?”
"Điều này chứ không hiểu đâu” Long Tiểu Thiên chắp tay sau lưng nói: “Vương là Như Lai, chủ của Long Quốc là Tôn Ngộ Không, vẫn luôn muốn nhảy ra khỏi lòng bàn tay của Vương, không chịu sự khống chế của Vương”
"Nhưng chủ của Long Quốc chung quy vẫn không thoát khỏi được lòng bàn tay của Vương, vẫn luôn chịu sự khống chế của Vương, Tiêu Thanh vùng lên, sẽ là vũ khí để phá vỡ sự trói buộc của chủ Long Quốc”
"Vương có thể khiến cho chủ của Long Quốc đạt được sao?”