Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Thanh nghe xong, viền mắt đỏ lên, kính bố vợ một ly: "Bố làm không sai, đổi lại là bất kì người đàn ông nào, trong tình cảnh đó đều cũng sẽ tức điên lên.” 

Mục An Minh đột nhiên che mặt khóc lóc thảm thiết: "Nhưng mà con rể, bố vợ con, là một thằng đàn ông không có tiền đồ, mẹ vợ con. bà ấy vừa bỏ đi, bố liền như người mất hồn, đặc biệt là khi nhìn thấy 

bà ấy, cùng một lão già chết tiệt ở cùng nhau, trong lòng bố vô cùng khó chịu” 

"Con nói xem, bố nên lấy cái gì, để đi cứu vãn lại mẹ vợ con?" 

Tiêu Thanh nhìn ông cười: "Mẹ thích tiền, mang tiền là có thể cứu vãn. Bố nếu như muốn mẹ trở về, con liền đem bố biến thành người giàu, mẹ nhìn thấy bố trở thành người giàu có rồi, liền sẽ hồi tâm. chuyển ý” 

Mục An Minh đột nhiên lau nước mắt, cười hỏi: "Thật sự có thể 

sao?" 

"Tất nhiên có thể 

Mục An Minh lại hỏi: "Vậy con có trách mẹ vợ không?” 

"Bố với Thiên Lam vì cái nhà này hi sinh nhiều như vậy, hai người không trách, con cũng sẽ không trách” 

“Vậy thì tốt” Mục An Minh rót đầy cho Tiêu Thanh, cùng Tiêu Thanh cụng ly, toét miệng cười nói: “Vậy nếu như con có năng lực, thì thay đổi bố một chút, khiến bố trở thành người giàu có, đem trái tim của mẹ vợ con quay trở về” 

"Được, con sẽ giúp bố." 

Mục An Minh cười lớn, cùng với Tiêu Thanh uống cạn hết chén này tới chén khác, uống được nữa, liền say gục ra bàn, bị Tiêu Thanh ôm trở về phòng nghỉ ngơi. 

Bé Doanh và bé Lạc đều rất lo lắng cho ông ngoại, trông coi ở một 

bên. 

Đặc biệt là bé Lạc, tay cầm khăn, liên tục lau mặt cho ông ngoại. 

Tiêu Thanh nhìn thấy vậy, trong lòng rất vui mừng. 

Quả nhiên những đứa trẻ được nuôi dưỡng trong nghèo khó, so với những đứa trẻ được nuôi dưỡng trong phú quý hiểu chuyện hơn rất nhiều. 

Sau đó, Hổ cầm thuốc đem trở về. 

Tiêu Thanh đưa cho bố mẹ thuốc xương cốt trước, sau đó lại đưa thuốc bôi mặt cho Mục Thiên Lam. 

“Tiêu Thanh, những lời anh nói với bố em đã nghe hết rồi, anh thật sự không trách mẹ sao?” Mục Thiên Lam hỏi. 

Tiêu Thanh nhìn cô cười: "Mẹ đã sinh cho anh một người vợ tốt, cho dù mẹ đã làm chuyện sai trái, anh đều có thể bao dung” 

"Huống hồ bố nói cũng không sai, là người đàn ông, nên bao dung nhường nhịn phụ nữ 

"Vì vậy, anh sẽ không trách mẹ, chỉ cần mọi người hi vọng mẹ trở về, anh sẽ gắng sức thực hiện, khiến mẹ trở về với gia đình này.” 

Mục Thiên Lam lộ ra nụ cười vui mừng: "Mặc dù mẹ có lúc rất đáng hận, nhưng cũng chưa đến nỗi tán tận lương tâm, khoảng thời gian em nằm viện, có người lén nộp cho em mấy triệu tiền viện phí, em đã hỏi qua Ngọc Huyên, không phải cô ấy nộp, có lẽ là mẹ lén giúp em nộp” 

“Điều đó cho thấy, mẹ ngoại trừ việc không quen với cuộc sống nghèo khổ, vẫn là còn có lương tâm” 

Mục Thiên Lam gật đầu: "Vậy thì anh có thể giúp bố em thì hãy giúp bố, em hiểu bố, ông ấy không thể sống thiếu mẹ được.” 

"Được." 

Tiêu Thanh mỉm cười gật đầu, giúp Mục Thiên Lam thoa thuốc lên mặt, băng bó cho cô, đem Mục Thiên Lam bằng thành xác ướp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK