Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cái gì!" 

Tiêu Thanh sợ ngây người! 

Lại có tay súng muốn bắn chết hai đứa con bảo bối của anh sao, sao có thể xảy ra chuyện này? 

"Mau mau mau đi thôi!" Tiêu Thanh luống cuống tay chân nhanh chóng mặc quần áo vào. 

Mục Thiên Lam cũng vô cùng vội vàng, ăn mặc sơ sài ngay cả một chút vũ khí đều không mang theo liền gấp rút cùng Tiêu Thanh rời khỏi phòng. 

Sau đó, hai người lái xe đi thẳng đến núi Long Cương. Cùng lúc đó. 

"Cái gì!". Cố An Kỳ cũng nhận được tin tức, sắc mặt hoảng hốt. "Mau mau mau!" 

Cô ta cấp tốc thúc giục đàn em: "Mau chạy tới núi Long Cương giúp bọn họ cứu hai đứa nhỏ, nhanh đi, nếu hai đứa nhỏ kia có bất trắc gì thì chúng ta không thể gánh nổi trách nhiệm này!" 

"Vâng, thưa boss!" Sau đó, Cố An Kỳ gọi điện thoại đến đồn cảnh sát. 

"Sở trường, nhanh chóng điều động phần lớn lực lượng cảnh sát đến núi Long Cương, ngăn cản Trương Tử Hào giết hai đứa nhỏ mới bốn tuổi, chúng ta cần phải cấp tốc tới đó, nhanh lên!" 

"Được! Tôi lập tức dẫn người tới!" 

Bí bo... Cúp điện thoại mà lòng Cố An Kỳ lo lắng như lửa đốt. 

Mong cho bé Lạc bé và Doanh bình an vô sự, nếu thật sự xảy ra chuyện thì cô ta thật sự không biết phải giải thích với Tiêu Thanh như thế nào đây! 

Bởi vì hai đứa nhỏ này là diễn viên điện ảnh của công ty cô ta, nhỡ như hai đứa nhỏ xảy ra chuyện thì toàn bộ trách nhiệm đều là của công ty giải trí Ưng Hoàng, mà cô ta không thể chịu nổi cơn thịnh nộ của Tiêu Thanh! 

Chính vì thế, đích thân cô ta cũng rời khỏi công ty chạy thẳng đến núi long Cương. 

Bỗng chốc, có tới một trăm vệ sĩ của giải trí Ưng Hoàng và có khoảng hai đến ba mươi chiếc xe, và sở trưởng của đồn cảnh sát cũng có mười mấy chiếc xe đều đang dồn dập chạy tới núi Long Cương. 

Bây giờ núi Long Cương chính là trọng điểm, "Hu hu hu..." 

Trên xe, Mục Thiên Lam vừa gọi cho Lưu Ngọc Huyên vừa khóc nói: "Ngọc Huyên, cậu nhất định phải bảo vệ cục cưng nhà tớ, bây giờ tớ và Tiêu Thanh đang trên đường đến núi Long Cương, nên cậu nhất định phải kéo dài thời gian chờ chúng tớ đến, dù sao đi nữa cũng không được để cho con tớ xảy ra chuyện có được không? Ngọc Huyền, giờ tớ không muốn chết đến nơi rồi! 

Lưu Ngọc Huyên nói cho cô biết năm, sáu chục tay súng đang đuổi theo mình và hai đứa nhỏ, hơn nữa cô cũng đã nghe tiếng súng thông qua điện thoại và nếu cứ như vậy sẽ có viên bị lạc bay thẳng vào người bé Lạc hoặc bé Doanh, cô thật sự không dám tưởng tượng kết quả sẽ như thế nào! 

"Thiên Lam, tớ biết rồi, cho dù có chết tớ cũng phải bảo vệ hai đứa nhỏ, nên cậu đừng quá lo lắng, mau chóng tới đây đi, bây giờ tớ không thể nói chuyện với cậu được nữa, bọn tớ đang tìm một chỗ để ẩn nấp, tránh để bọn họ nghe thấy chúng ta nói chuyện” Lưu Ngọc Huyên nói. 

Sau đó, cuộc nói chuyện bị gián đoạn. "Đều tại em, đều tại em" Mục Thiên Lam khóc không thành tiếng. 

Cô hối hận chết mất, nếu như khi cô kết thúc chuyện thương lượng việc làm ăn với các đại lý, liền trực tiếp đi thẳng tới núi Long Cương mà không trở về khách sạn nghỉ ngơi thì bây giờ cô cũng đang ở bên cạnh con mình, nếu con có gặp nguy hiểm thì cô vẫn có thể bảo vệ con mình. 

Nhưng cô lại chạy về nghỉ ngơi, mà không đi đến chỗ con mình, lúc này cục cưng gặp phải nguy hiểm, cô đều không ở bên dù muốn bảo vệ cũng không có cách nào cả. 

"Vợ à, em đừng tự trách mình nữa, đó là lỗi của anh, bây giờ chúng ta cách núi Long Cương cũng không còn xa, cục cưng của mình phúc lớn mạng lớn nhất định sẽ bình an!". 

Tiêu Thanh vừa lái xe vừa an ủi vợ. 

Tuy nói như vậy, nhưng anh cũng cực kỳ lo lắng cứ nhìn thẳng lao về phía trước, trong lòng anh lúc này đây đang liên tục gào thét: "Bọn tay súng chết tiệt, dám làm tổn thương con tôi thì toàn bộ các người đều phải bị nghiền nát!" 

Lúc này trên núi long Cương. Đều là đồng hoang. Hoa Tử và Đan Tử đã ôm bé Lạc và bé Doanh cùng Lưu Ngọc Huyên lao chạy về phía trước. 

"Đừng chạy! Đứng lại! Nếu không tôi sẽ bắn chết các người!" Tiếng la của tay súng vọng lại từ phía sau. "Chúng sắp đuổi kịp rồi! Chạy! Chạy nhanh lên!" Lưu Ngọc Huyên kinh hãi thúc giục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK