Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ khắc này, trong hào bao hoàn toàn yên tĩnh. 

Mọi người ngây ra như phỗng. 

Họ đều đang run sợ, chấn động, sợ hãi, khó có thể tin nhìn Tiêu Thanh, trong bụng họ nổi lên sóng biển ngập trời, khó có thể bình tĩnh được. 

Không ai có thể dự liệu được Tiêu Thanh lại khủng bố đến vậy, anh làm nổ tung ma đầu không ai đấu lại trong một cái nháy mắt, còn làm cho đạo trưởng Mao phun màu quỳ xuống đất. 

Quả thực thực lực này quá kinh khủng! 

Quá khủng bố! 

“Má ơi! Đây không phải là người! Đây là thần đấy!” 

Lúc này, không biết là vị nhân vật lớn nào kêu một tiếng, nhất thời làm mọi người bùng nổ. 

“Không ngờ, thật là không ngờ, thật không ngờ anh Tiêu giỏi vậy!” 

“Thật là đáng sợ! Sấm sét kia thật sự là quá đáng sợ! Suýt chút nữa chọc mù mắt tôi rồi!” 

“Cao nhân ở đâu chứ? Anh Tiêu đây mới thật sự là cao nhân!”. 

“Sấm sét kia của anh Tiêu phát ra như thế nào chứ, anh chẳng lẽ anh Tiêu không phải người mà là thần?” 

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều nhìn Tiêu Thanh với cặp mắt khác xưa. Họ vẫn luôn coi anh như đồng thau mà đối đãi nhưng thật không ngờ vị vương này lại có thể giết hết thảy các vị vương khác trong nháy mắt! 

“Quá ngầu rồi!” 

Đặc biệt là ánh mắt Hoắc Cẩn Đình nhìn Tiêu Thanh như si mê như say sưa, 

trong đầu cô ấy đều là hình ảnh vừa rồi Tiêu Thanh nắm giữ sấm sét giống như một vị thần sấm sét. Cảm xúc của cô ấy dâng trào không ngớt, trái tim đang trào dâng điên cuồng, có một khao khát muốn ôm ấp yêu thương. 

Nói đùa, có người phụ nữ nào mà không rung động với một người đàn ông 

dũng mãnh như thế chứ. 

Nhưng nghĩ lại, trước đây mình còn coi thường anh, hạ thấp anh, làm cô ấy cảm thấy thẹn thùng không gì sánh được. 

Lúc này, Tiêu Thanh bước từng bước đi đến gần Mao Lập Phương. 

“Đại sứ Tiêu tha mạng!” 

Thân thể Mao Lập Phương run lên, vô cùng sợ hãi mà hô to: “Đại sư Tiêu, đệ tử biết sai rồi, đệ tử có mắt không trọng, không nhìn ra được Đại chân nhân ở ngay trước mặt, nên đã mạo phạm đến Đại chân nhân, mong Đại chân nhân thứ tội!” 

Mao Lập Phương sắp khóc rồi. 

Có nghĩ như thế nào thì Mao Lập Phương cũng không ngờ một tên nhóc còn 

trẻ, mới ngoài ba mươi lại là một vị Đại chân nhân! 

Đại chân nhân là gì? 

Đại chân nhân lợi hại hơn cả Tu Pháp chân nhân, đạt đến cảnh giới Thần Tu! 

Cảnh giới Thần Tu tương đương với Thần Cảnh trong giới võ đạo, là cao thủ đỉnh cao có pháp đạo xuất thần nhập hóa, có thể kêu mưa gọi gió, kiểm soát sấm sét và mở âm dương. 

Pháp nhập cảnh giới Thần Tu là tương đương với địa tiên. 

Mao Lập Phương chỉ là một Tu Pháp chân nhân thì há có thể không sợ khi ở 

trước mặt một Đại chân nhân Thần Tu? 

“Giờ mới cầu xin tha thứ, không cảm thấy muộn à?” Tiêu Thanh nhìn Mao Lập Phương như đang nhìn một con giun dế, lạnh giọng nói. 

Mao Lập Phương lạnh run: “Tiên sư, đệ tử sai rồi, xin tiên sư hãy tạm tha cho đệ tử, về sau đệ tử cũng không dám nữa!” 

Mao Lập Phương sự thật, sợ đến mức suýt chút nữa thì tè ra quần. 

“Vừa rồi tôi đã cho ông cơ hội, nhưng ông không quý trọng, tôi đây chỉ có thể đưa ông xuống địa ngục” 

Nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Tiêu Thanh, lá gan của Mao Lập Phương 

bị dọa sợ. 

“Liều mạng!” 

Mao Lập Phương đột nhiên nghiến răng. 

Mao Lập Phương lấy một tảng đá vàng khè từ trong tay áo ra, hét lớn một tiếng: 

“Lập tức tuân lệnh!” 

Giọng nói vang lên. 

Một tiếng nổ vang bùm vang lên. 

Một luồng khí màu đen thoát ra từ tảng đá vàng khè, một lăng con yêu quái đầu trâu cầm cây đinh ba đột ngột xuất hiện trên không. 

“Má ơi! Đây là quái vật gì vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK