Bảo Khiết khóc lóc hét to nhưng rất nhanh đã bị bịt miệng lại, Sakurako nói với bà ta: "Không muốn cháu bà chết thì làm theo lời tôi, không chỉ có thể bảo vệ tính mạng của cháu trai bà mà tôi còn cho bà ba mươi tỷ, cho bà cuộc sống tốt có nhà có xe"
Dì Bảo Khiết khóc lóc hỏi: "Các người muốn tôi làm cái
gì?"
Sakurako đưa một gói thuốc cho bà ta rồi nói: "Cho thứ này vào trong cốc trà của Mục Thiên Lam, chỉ cần Mục Thiên
Lam sảy thai thì bà sẽ có được ba mươi tỷ. Nếu cô ta không có chuyện g thì đứa cháu của bà phải chết"
"Bà chọn cháu trai hay là chọn con của Mục Thiên Lam thì bà tự lo liệu đi. Nếu dám báo cảnh sát thì cháu trai của bà chết chắc. Ngày mai trước khi tan ca, Mục Thiên Lam không xảy thai, cháu của bà sẽ chết!" Nói xong câu này, Sakurako lên xe rời đi.
"Hu hu.." Bảo Khiết ngồi xổm trên sân khóc nấc lên.
Sáng hôm sau, Bảo Khiết đến công ty dọn vệ sinh như mọi ngày.
Bà ta ở trong phòng làm việc của Mục Thiên Lam mà lau qua lau lại, sắp lau sạch sơn trên bàn nhưng vẫn không dám bỏ thuốc vào trong cốc nước.
"Làm sao đây? Mình nên làm gì đây?" Cả người dì Bảo Khiết run rẩy.
Loay hoay một lúc lâu, bà ta không đành lòng để đứa cháu mới năm, sáu tuổi của mình bị giết nên cắn răng đưa ra quyết định.
Ngay sau đó, bà ta thấy Mục Thiên Lam chưa đến thì ôm thùng nước ở bên trên máy nước xuống, run rẩy lấy nước, đổ gói thuốc vào trong. Sau khi lắc đều xong thì đặt lại chỗ cũ.
Lúc làm xong những việc này thì mồ hôi của bà ta túa ra làm ướt hết quần áo.
"Tổng giám đốc Mục, xin lỗi, tôi thật sự không muốn làm hại cô nhưng tính mạng của cháu tôi đang nằm trong tay người đó, tôi không thể không làm như vậy."
Trong lòng dì Bảo Khiết ngập tràn cảm giác tội lỗi. Nhưng cuối cùng bà ta vẫn lựa chọn làm như vậy.
Sau đó bà ta lau sạch vết nước rồi rời khỏi phòng làm việc.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, Thẩm Thị Thu và Mục Thiên Lam đến công ty.
"Mẹ, không cần đi cùng con đâu, con đi làm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu mà” Mục Thiên Lam cười nói.
Thẩm Thị Thu xoa xoa bụng cô, cười toe toét: "Bây giờ trong bụng con có em bé rồi, vị trí bào thai còn chưa hoàn chỉnh, mẹ phải nhìn chằm chằm con, không thể để con mệt. Mẹ cũng nhàn rỗi, phải chăm sóc tốt con và đứa trẻ"
Mục Thiên Lam nhoẻn miệng cười: "Em bé tốt số thật đấy, ở trong bụng mà đã được bà nội yêu thương"
"Sinh ra rồi thì càng được yêu thương!" Thẩm Thị Thu nói.
Mục Thiên Lam cảm thấy cảm động thay em bé trong bụng.
"Đến đây, ngồi xuống, mẹ bưng trà đưa nước cho con."
Thẩm Thị Thu ân cần đỡ Mục Thiên Lam ngồi xuống, sau đó rót nước sôi cho Mục Thiên Lam.