Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói đùa. 

Khẩu súng đã nhắm vào anh ta nên chỉ cần Tiêu Thanh run tay và bóp cò thì anh ta lập tức sẽ có một cái lỗ trên người. Vì vậy anh ta có thể không sợ sao? 

“Cậu Tổng, cậu biết anh ta sao?” Thôi Duẫn Hạo hỏi. 

Ông ta nghe không hiểu Tuấn Cơ nói gì cho nên không biết đây là anh rể của Mục An Phong. 

Tổng Tuấn Cơ thật sự muốn khóc: "Anh ta là thủ phạm khiến cho tôi trở thành thái giám, cho nên tại sao tôi lại không biết anh ta được chứ!" 

"Khốn khiếp!" 

Thôi Duẫn Hạo hoảng sợ như đang bị rơi xuống từ trên cao xuống vậy. 

Lúc nhìn về phía Tiêu Thanh một lần nữa thì trong đôi mắt ông ta tràn đầy sợ hãi, cổ họng như bị nghẹn lại và như sắp nuốt mất lưỡi. Vẻ mặt ông ta vô cùng kinh hãi, ấp a ấp úng mà hỏi bằng tiếng Anh: "Anh, anh, anh..... không phải anh đang ở trên máy bay sao? Tại sao anh đến được thủ phủ trong một thời ngắn như vậy chứ? Thậm chí còn có thể đến chỗ này?". 

Nhìn từ vé máy bay của Tiêu Thanh thì lúc hai giờ chiều, chuyến bay mới có thể đến được sân bay quốc tế của thủ phủ. 

Mà lúc này còn chưa đến một giờ chiều. 

Theo lý thuyết thì lẽ ra hiện tại Tiêu Thanh phải ở trên máy bay mới đúng, nhưng anh ta lại đột nhiên xuất hiện ở đây và điều này thật sự dọa cho anh ta cảm thấy sợ hãi. 

Phải biết rằng anh ta đã bố trí một lực lượng quân đội hùng hậu ở hai bên đường cao tốc của sân bay để tập kích Tiêu Thanh trong vòng vây, nhưng ở trong nhà của người lãnh đạo thì lại không hề có cao thủ. 

Kết quả là Tiêu Thanh chạy đến nhà anh ta mà không một ai phát hiện ra. Anh ta phải làm gì trong tình huống bất ngờ này bây giờ? 

"Máy bay chỉ là một thủ thuật che mắt mà tôi sử dụng để đối phó với các người mà thôi. Đúng là tôi đã mua vé máy bay, nhưng người khác đã lên máy bay 

thay tôi. Tôi đã nhập cảnh trái phép từ tối hôm qua rồi. Có phải các người rất bất ngờ vào sáng nay không?" Tiêu Thanh cười và nói. 

Khi Thôi Duẫn Hạo nghe thấy vậy, khuôn mặt ông ta đã đen thành than. 

Điều này thật đúng là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có giỏi hơn! 

"Ha ha!" 

Mục An Phong cũng hiểu được tiếng Anh nên lập tức không nhịn được mà cất tiếng cười to. 

"Anh rể, anh thật đúng là quá thông minh mà biết nhập cảnh trái phép để đến đây." 

"Có lẽ anh không biết một chuyện. Bọn họ đã chôn mười tán thuốc nổ TNT ở đường cao tốc của sân bay và chờ cho anh nổ tung" 

"Khi bọn họ nói với em, em đã rất hoảng sợ!" 

"Nếu như anh rể của em bị mười tán thuốc nổ TNT làm cho nổ tung thì còn ai có thể đến cứu em đây chứ?" 

"Cũng may mắn là anh rể của tôi không phải là người bình thường. Anh ấy chính là một vị thần, những loại rác rưởi như các người không xứng để đối đầu với anh rể của tôi và cũng không có tư cách để trở thành đối thủ của anh rể tôi đâu, hai 

ha!" 

Khi Thôi Duẫn Hạo nghe thấy vậy thì hai hàm răng của anh cắn chặt vào nhau và phát ra tiếng kêu ken két. 

Sau đó lập tức hét lớn: "Bóp vỡ trứng thằng nhóc này cho tôi, sau đó không chế cậu ta, nhanh lên!” 

Khi anh ta vừa nói dứt lời thì liền có một người đưa tay ra và tóm lấy Mục An 

Phong. 

"Anh rể, anh mau cứu em!" 

Mục An Phong kêu lên đầy sợ hãi. 

Đoàng! 

Một tiếng súng vang lên và người đàn ông của Hạ Quốc đưa tay ra kia lập tức bị súng bắn trúng đầu. 

Ngay sau đó! 

Đoàng đoàng đoàng! 

Ba người của Hạ Quốc đang khống chế Mục An Phong cũng bị súng bắn vỡ đầu. 

Tốc độ cực kỳ nhanh. 

Chỉ trong vòng hai giây, bốn người của Hạ Quốc đã bị bắn chết. 

Điều này khiến cho Thôi Duẫn Hạo và Tổng Tuần Cơ kinh ngạc mà mở to mắt đến mức con người như sắp lồi ra ngoài! 

"Trời ạ! Anh rể! Anh đúng là một tay súng thiện xạ! Bảo sao mà anh có thể làm vua của những người lính! Cậu em vợ là em khâm phục sát đất!" 

Mục An Phong từ trên giường ngồi dậy, nhìn lướt qua những vệ sĩ của Tổng Tuấn Cơ và không kìm được mà giơ ngón tay cái lên bày tỏ sự khen ngợi. 

Trong căn phòng chỉ còn lại bốn người là Tống Tuấn Cơ, Thôi Duẫn Hạo, Mục An Phong và Tiêu Thanh, 

Tiêu Thanh giơ súng lên và đi về phía Mục An Phong, Tống Tuấn Cơ sợ hãi mà lùi sang một bên, rồi trốn ở trong góc phòng và không dám thở mạnh. 

“Mau vén quần lên, không biết xấu hổ” Tiêu Thanh trợn mắt nói. 

Mục An Phong vẻ mặt đau khổ: "Anh rể ơi, em đau quá". 

Tiêu Thanh trừng mắt nhìn cậu ta: "Ai bảo em không kìm lòng được mà chạy đến Hạ Quốc để chơi gái? Chơi gái thì cũng thôi đi nhưng em lại còn nói rằng em chơi thay anh, khiến cho danh dự của anh cùng với hình ảnh của bố mẹ và chị gái của em bị tổn hại. Hơn nữa, bọn họ còn tưởng đó là sự thật, em có biết ánh mắt lúc đó của bọn họ khi nhìn anh là như thế nào không?” 

"Đặc biệt là chị gái của em, nhìn cô ấy giống như cực kỳ nóng lòng muốn ăn thịt anh rể của em là anh đấy, em biết không?" 

Mục An Phong cúi đầu. 

"Anh rể, em sai rồi, anh muốn đánh em sao?" 

Tiêu Thanh nói với vẻ khinh thường: "Anh rể sẽ không đánh em, nhưng chị gái của em rất tức giận và chắc chắn sẽ không tha thứ cho em đâu. Em chuẩn bị tinh thần chờ bị chị gái của em xử lý đi"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK