“Tiêu Thanh, thả anh ta ra, cậu thả anh ta ra!” Ngô Tuệ Lan lo lắng hét lớn lên: “Lúc giết người thì sảng khoái trong khoảnh khắc, nhưng mà lúc bị báo thù thì không sảng khoái đầu. Anh ta nói không sai, oan gia nên giải không nên kết, nếu không cả ngày sẽ có người đến trả thù chống lại chúng ta, chúng ta sẽ sống như thế nào chứ?" "Lẽ nào cậu hy vọng rằng Thiên Lam sẽ lại bị bắt đi một lần nữa vào một ngày nào đó sao?" “Đúng vậy, Tiêu Thanh. Tiêu Vĩnh Nhã cũng khuyên bảo nói: “Đừng gây thù chuốc oán với nhau con, nếu không một ngày nào đó người mặc quần áo màu đen lại đến gây chuyện, thì những ngày bình thường của chúng ta lại chẳng có cách nào yên ổn được con ạ
Sau khi được họ thuyết phục, Tiêu Thanh đã buông Kameda ra.
Kameda kêu lên xúi quẩy một tiếng, sau đó anh ta phóng ra khỏi ban công, biến mất không có dấu vết
Tiêu Thanh vào phòng tắm bấm một dãy số: "Tập hợp những đội quân tinh nhuệ ngay lập tức, mặc quần áo đen và đeo mạng che mặt đen vào, tối nay bổn soái dẫn các cậu đi giết hết tất cả nhà hội trưởng Thương hội Nhật Bản. "Vâng ạ, để thuộc hạ đi sắp xếp!"
Tiêu Thanh hiểu rất rõ tính cách của những người Nhật Bán.
Họ thuộc dạng đánh giá quá cao tài năng của mình và luôn coi thường người khác, để đạt được mục đích cuối cùng, họ sẵn sàng không từ bất cứ thủ đoạn nào. Không khó để Tiêu Thanh biết được, ngày hôm nay khi anh thả Kameda đi, ngày hôm khác Thương hội Nhật Bản chắc chắn sẽ sử dụng những mánh khỏe khác để có được
Sâm Huyết Rồng của anh.
Nếu chống lại anh, vậy cũng không thành vấn đề, người nào đến anh giết người đó đi là được.
Nhưng nếu họ nhằm vào người nhà và thuộc hạ của anh, để uy hiếp anh giao ra Sâm Huyết Rồng, vậy thì người nhà của anh sẽ vì thế mà bị tổn hại.
Đó là lý do tại sao anh quyết định diệt tận gốc Thương hội Nhật Bản, không cho họ cơ hội ngóc đầu lên cắn ngược anh. “Bố mẹ, mọi người đi nghỉ ngơi đi, lát nữa con sẽ gọi cảnh sát đến bảo vệ an toàn cho mọi người. Tiêu Thanh nói.
Sau khi gia đình đã ngủ say, Tiêu Thanh lẻn ra khỏi bệnh viện và đến chiến bộ ở Bắc Thanh. "Thần soái!"
Tần An và hơn hai mươi thành viên tinh nhuệ của đội bảo vệ đã tập hợp đầy đủ, tất cả đều mặc quần áo đen và mang mạng che mặt, nhìn thấy Tiêu Thanh đi tới, tất cả đều nghiêm túc kh mình cúi chào.
Tiêu Thanh chào lại họ và đổi sang quần áo đen và mạng che mặt đen.
Sau đó, họ lên một vài chiếc xe tải không có biển số và hưởng đến nhà của Okamura Kobashi.
Lúc này, Okamura Kobashi đang ở nhà của mình.
Kameda bị thương ôm ngực chạy vào sảnh lớn. "Kameda. Có chuyện gì vậy?"
Okamura Kobashi, cũng như một số samurai ở cấp bậc bậc thầy, còn có một Onmyoji, tất cả bọn họ đều đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, khi họ nhìn thấy Kameda, vẻ mặt của bọn họ đều thể hiện ra cái vẻ không thể tin được.
Ban nãy, khi họ vẫn đang trò chuyện, họ nói với nhau rằng Kameda chắc là đã thành công rồi.
Nhưng họ chưa bao giờ tưởng tượng ra rằng Kameda sẽ trở lại với chấn thương trên người.
Đây rõ ràng là anh ta không lấy được Sâm Huyết Rồng! “Hội trưởng, chúng ta quá sơ ý rồi!” Kameda ngồi trên số pha, hít thở một hơi rồi nói: “Cái tên Tiêu Thanh kia so với những gì chúng ta tưởng tượng kinh khủng hơn rất nhiều! "Ô!"
Okamura Kobashi đã rất ngạc nhiên và hỏi: "Kinh khủng đến mức nào?" "Cực kỳ, hết sức đáng sợ!” Vẻ mặt Kameda kinh hãi trả lời: "Đừng nhìn anh ta tuổi còn nhỏ tưởng anh ta là hồng mềm, có thể tùy tiện nhéo nhéo bóp chết, đó là sai lầm cực kỳ lớn, hoàn toàn sai lầm! "Nói ra chắc mọi người không tin. Tôi đứng ở trước mặt anh ta, chẳng khác nào là một con kiến. Tốc độ ra tay của anh ta rất nhanh, anh ta đã bẻ gãy tay tôi gần như trước khi tôi kịp phản ứng đấy." “Trúng một đạp của anh ta, vậy là mấy cái xương sườn của tôi đã bị gãy luôn. Bởi vậy không khó để có thể phản đoán, thực lực của anh ta chỉ ít cũng là Hóa Kình Đại Thành, thậm chí còn cao hơn nữa!"
Tiếng xì xào!
Mọi người hít một hơi, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi. “Anh ta dường như chỉ khoảng ba mươi tuổi thôi mà đã có được một sức mạnh kinh khủng như vậy sao?” Okamura Kobashi hoài nghi đặt câu hỏi.
Kameda gật gật đầu: "Những gì tôi nói đều là sự thật!" “Làm thế nào mà Kameda anh trở lại được thế?” Một samurai hỏi anh ta.
Kameda nói: "Tôi lấy Thương hội Nhật Bản ra đe dọa anh ta, và cuối cùng anh ta cũng sợ Thương hội Nhật Bản của chúng ta, vì vậy anh ta đã để tôi đi." "Cái gì!"
Sắc mặt Okamura Kobashi đột nhiên thay đổi: "Anh vạch trần Thương hội Nhật Bản rồi hả?" Kameda cười khổ: "Tôi không vạch trần, anh ta nghe giọng là có thể nghe ra tôi đến từ Nhật Bản rồi."
Sắc mặt của Okamura Kobashi rất nghiêm túc, ông ta suy nghĩ hồi lâu, sau đó, bỗng nhiên ông ta phát ra mệnh lệnh: "Tất cả cao thủ cấp bậc Hóa Kình, tất cả tập hợp lại, chúng ta phải lấy được Sâm Huyết Rồng, nếu không, sau đêm nay, Sâm Huyết Rồng có thể bị chúng chuyển đi nơi khác, hoặc là bị bán đi đâu mất, đến lúc đó chúng ta sẽ rất khó có thể lấy được nó!"