Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói thật, cơ thể của Cố An Kỳ rất nóng bỏng, vì vậy... Nhưng thân là một bác sĩ, Tiêu Thanh vẫn tự tay gắp viên đạn ra. 

Dẫu sao, nếu không nhờ Cổ An Kỳ dẫn người đến đó kéo dài một chút thời gian, anh cũng đã không đuổi kịp, lúc ấy có lẽ hai đứa con ngoan của anh đã bị giết rồi. 

“Anh Tiêu, hình như anh rất căng thẳng?” Cố An Kỳ cười với Tiêu Thanh, cho dù bị đạn ghim vào xương nhưng cô không cảm thấy đau. 

Tiêu Thanh nói: “Cô bị thương rất không đúng chỗ” 

Cố An Kỳ cười: “Tôi còn bị trúng đạn ở bụng dưới nữa, chẳng phải càng không đúng chỗ hơn sao? Đợi lát nữa lấy đạn chỗ đó, anh sẽ còn căng thẳng hơn” 

Nói xong, cô ta phì cười. Tiêu Thanh rất buồn bực. Sao mấy vết thương này đều ở không đúng chỗ thế nhỉ? 

Rất nhanh, Tiêu Thanh đã lấy được viên đạn, anh bôi thuốc đã chuẩn bị sẵn lên miệng vết thương rồi dùng băng gạc băng lại. Bởi vì vết thương ở chỗ nhạy cảm, Tiêu Thanh toát mồ hôi nhễ nhại, tim đập loạn xạ. 

Xử lý vết thương này xong, anh tiếp tục lấy đạn ở nơi khác cho Cố An Kỳ. 

Dường như Cố An Kỳ cố tình làm anh căng thẳng, cô ta chỉ mặc một chiếc áo tắm hai mảnh nằm ở đó để anh lấy đạn. 

Tiêu Thanh thật sự không dám nhìn thẳng. Thân hình này khiến người khác khó mà không tưởng tượng lung tung! 

“Anh Tiêu, thật ra thì nếu không nhịn được anh cũng có thể làm gì đó với tôi. Tôi nói nhỏ cho anh biết, tôi vẫn còn là một cô gái trong trắng đấy!” 

Cô ta nói một cách lẳng lơ. 

Tiêu Thanh nghe vậy thì vội vàng châm một điếu thuốc, đến trước cửa sổ sát đất để hút. 

Anh muốn yên tĩnh. 

Cố An Kỳ che miệng cười thích thú. 

“Sao vậy? Sợ bị vợ của anh biết được à? Anh yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho cô ta đâu”. 

Tiêu Thanh xoay người lại, nghiêm túc nói với cô ta: “Tôi sẽ không phản bội vợ tôi, với lại, cô cũng nên tự trong một chút, mặc quần vào đi” . 

Cố An Kỳ bĩu môi: “Sao cứ như thể tôi đang chiếm tiện nghi của anh vậy, không phải đàn ông các người mới là người chiếm tiện nghi của phụ nữ sao? Thật là” 

“Dù sao Cố An Kỳ tôi cũng là một bông hoa ở Cẩm Châu này, rất nhiều người giàu có thích tôi, muốn chơi tôi mà tôi không cho đấy. Thế mà cho anh, anh còn không cần, thật là lãng phí” 

Nói xong, cô ta mặc quần, chỉ để lộ miệng vết thương, nói: “Được rồi, anh có thể đến lấy đạn cho tôi” 

Tiêu Thanh dụi tàn thuốc, đi đến lấy đạn cho cô ta. 

Một lúc sau, khi băng bó vết thương, Tiêu Thanh nói: “Cô nghỉ ngơi cho tốt, vài ngày nữa vết thương sẽ đóng vảy, chịu khó bôi thuốc trị sẹo thì sẽ không để lại sẹo” 

Nói xong, anh sải bước rời đi. “Anh Tiêu!” 

Cố An Kỳ gọi một tiếng. “Còn chuyện gì sao?” Tiêu Thanh hỏi. 

Cố An Kỳ: “Ở Cẩm Châu của chúng tôi, đàn ông có bản lĩnh như anh, ai mà chẳng có tám chín có chứ?” 

“Tôi không cần danh phận, cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, càng sẽ không đến tranh giành với vợ của anh.” 

“Anh thật sự không định ở lại nếm thử hương vị của bông hoa Cẩm Châu là tôi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK