Chương 170
Tiêu Thanh buông một câu dữ tợn xong liền đi về phía Mục Thiên Lam, đám côn đồ đang vây quanh anh lập tức tản ra. Không dám chặn đường, càng không dám xông lên chém.
Rất nhanh sau đó, Tiêu Thanh đã đi tới trước mặt của
Mục Thiên Lam. "Vợ, ba, mẹ chúng ta đi thôi." "Được được được!"
Cả nhà Mục Thiên Lam gật đầu lia lịa, bọn họ trước đó đã rất hoảng sợ rồi, không muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa. Chỉ sợ Tiêu Thanh yếu thế bị chém chết, vậy thì bọn họ cũng như xong đời rồi.
Thế nhưng đi chưa được hai bước, anh Cơ phía này đã gào ầm lên nói: "Có gan thì đừng chạy, đại ca của bọn tôi đã kéo người tới đây rồi. Các người dám chạy đi thì cũng sẽ bị đuổi theo giết sạch cả nhà các người!"
Anh Cơ vừa nói xong, Ngô Tuệ Lan, Mục An Minh và Mục Thiên Lam lập tức run rẩy dừng bước. "Tiêu Thanh đáng chết, cả nhà tôi đều bị cậu hại thế thảm rồi!"
Ngô Tuệ Lan căm phẫn đánh Tiêu Thanh mấy cái, vốn không biết nên làm sao bây giờ.
Về nhà thì cả nhà của bà ta sẽ bị giết, không về nhà thì sau khi đại ca của anh Cơ tới, nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho họ. Mà tất cả chuyện này đều là tên Tiêu Thanh chết tiệt này gây ra, nếu anh không đánh Mục Hải Long, anh Cơ cũng sẽ không gây khó dễ cho anh. Anh không chém anh Cơ thì đại ca của anh Cơ cũng sẽ không tới.
Cho nên, bà ta rất căm ghét Tiêu Thanh.
Bà ta cảm thấy Tiêu Thanh chính là lý do khiến cả nhà của bà ta bị dồn vào đường cùng. "Mẹ, tất cả những chuyện này đều là do mẹ gây ra kia mà. Mẹ không đi cờ bạc thì sẽ xảy ra mấy chuyện tồi tệ như này sao?"
Mục Thiên Lam đã không còn gì để nói với mẹ của mình nữa rồi.
Bản thân gây ra chuyện còn quay sang trách Tiêu
Thanh, quả thật là ngang ngược! "Cái con bé chết tiệt này, sao lại hùa với người ngoài mà đối đầu với mẹ chứ. Mẹ sinh ra con, nuôi con khôn lớn đều thật tốn công vô ích rồi đúng không?"
Ngô Tuệ Lan rất tức giận, bà ta không cảm thấy mình có lỗi trong chuyện này.
Mục Thiên Lam đang muốn nói gì đó, Tiêu Thanh đã nhanh hơn mở miệng nói: "Mọi người về trước đi, con ở lại. Con lại muốn xem thử, đại ca của bọn họ có thể làm khó dễ con được tới đâu!" "Ha ha!"
Nghe Tiêu Thanh nói thế, Mục Hải Long cười nghiêng ngå. "Tiêu Thanh à Tiêu Thanh, anh cho rằng chỉ dựa vào việc anh một mình cầm mã tấu, hùng dũng oai vệ chém đàn em của anh Cơ không dám tiến gần thì là vô địch thiên hạ rồi chắc?" "Anh nhầm rồi, nhầm to rồi. Cho dù anh có dũng mãnh, có tài đâm chém giỏi hơn nữa thì trước mặt đại ca của anh Cơ, anh chẳng qua chỉ là một con để nhỏ mà thôi!" "Bởi vì trong tay đại ca của anh Cơ có cái này!"
Anh ta làm ra một động tác bắn súng, tiếp tục nói: "Rất nhiều khẩu đó! Chỉ cần mang một khẩu tới, đùng một tiếng, cách xa mấy chục mét vẫn có thể bị bắn thành tổ ong vò vẽ, cho nên hôm nay anh chết chắc rồi!"
Cả người Ngô Tuệ Lan run rẩy.
Đại ca của anh Cơ có súng, như này còn ổn được sao? Nếu không chạy thì cũng không biết sẽ chết khó coi như thế nào! "An Minh, Thiên Lam, chúng ta nhanh chóng chạy thôi. Trốn sang tỉnh khác cũng được, nếu không Tiêu Thanh bị xử xong, chúng ta cũng thảm rồi".
Ngô Tuệ Lan sợ hãi tột độ, kéo Mục An Minh và Mục Thiên Lam chạy ra ngoài.
Mục Thiên Lam lập tức hất Ngô Tuệ Lan ra, nói: "Mẹ, mẹ với ba chạy đi. Con muốn ở lại cùng Tiêu Thanh, con không thể bỏ mặc anh ấy được". "Con bị điên rồi hả?"
Ngô Tuệ Lan mắng: "Cậu ta chỉ là một thằng giao đồ ăn, con là đứa con gái mà Hộ quốc chiến soái yêu thích, mạng của cậu ta cao quý hơn mạng của con chắc? Con ở lại đây cùng với cậu ta, lỡ như bị giết chết, có thiệt thòi không chứ hả?" "Con mặc kệ, dù sao Tiêu Thanh là chồng con, anh ấy gặp nạn con phải ở bên cạnh anh ấy!", Mục Thiên Lam kiên quyết nói.
Mỗi người đều là sát cánh cùng nhau, Tiêu Thanh đối xử với cô tốt như thế, mặc dù có không biết cách để đốt xử với Tiêu Thanh thật tốt. Nhưng cô vẫn biết được điều tốt đẹp nhất giữa vợ chồng chính là đồng lòng, sát cánh cùng nhau không rời không bỏ "Con....
Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh đều tức tối không thôi.
Mục Hải Long cười ha hả: "Mục Thiên Lam, bảo cô vui vẻ cùng với anh Cơ một chút thì không chịu. Bây giờ gây ra chuyện lớn như vậy, lần này cả cô và Tiêu Thanh đều phải chết thảm rồi".
Anh ta vừa dứt lời, Tiêu Thanh đã cầm mã tấu xông tới, nóng nảy muốn chém chết anh ta. "Má oi!"
Lá gan của Mục Hải Long như sắp bị nổ tung vì khiếp sợ, anh ta cong chân chạy biến ra khỏi sòng bạc giống như một làn khói.
Lý Nam Hương và Hoàng Tú Quyên sợ bị Tiêu Thanh chém cũng nhanh chóng đạp lên giày cao gót mà rời đi.