Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bé Doanh khóc rồi nhào vào lòng bố. 

"Bố, bố về rồi có đi nữa không, mẹ nói bố đã đi đến một nơi rất xa rất xa, không nhưng thể phải rất lâu rất lâu sau mới về, nhưng mà mẹ rất cực khổ, người xấu luôn muốn bắt nạt mẹ, đánh mẹ, bé Doanh và anh đều rất sợ hãi, sau này bố có thể đừng đi nữa không, bố bảo vệ mẹ nha, mẹ tốt lắm đó!" 

"Không đi nữa, bố không đi nữa." Tiêu Thanh bị những lời của bé Doanh cảm động nước mắt lưng tròng, ôm cô bé thật chặt rồi nói: "Sau này bố sẽ không bao giờ rời khỏi mẹ, bé Doanh, còn có anh bé của Doanh nữa, bố trở về để các con có thể ở trong căn nhà lớn hơn, ăn đồ ăn ngon, không bao giờ để cho mẹ con bị người ta bắt nạt nữa." 

"Có thật vậy không bố?" 

Cô bé chớp chớp mắt nhìn Tiêu Thanh. 

"Đương nhiên là thật rồi!" 

Tiêu Thanh cười với bé, tựa trán của mình lên trán bé Doanh. 

Bé Doanh cười hì hì: "Tốt quá rồi, bé Doanh có bố rồi, bé Doanh muốn ăn. kẹo hồ lô, bố mua nổi kẹo hồ lô cho bé Doanh với anh ăn nhé?" 

"Ha ha!" 

Đám người Tân An cười to, nói với bé Doanh: "Bố của cháu có thể mua một xe kẹo hồ lô lớn cho cháu với anh ăn đấy." 

"Hoan hô!" 

Bé Doanh cực kỳ vui vẻ. 

"Vậy thì anh sẽ không vì muốn có kẹo hồ lô để ăn mà bị bà bán đi rồi." 

"Cái gì cơ!". 

Tiêu Thanh sợ ngây người, nhìn Mục Thiên Lam vội vàng hỏi: "Con trai của chúng ta bị mẹ bán đi sao?" 

Mục Thiên Lam nhoẻn miệng cười: "Chuyện quá khứ thôi, khi nào có thời gian sẽ từ từ kể cho anh nghe, chúng ta về nhà đi, ba mẹ còn có con trai chúng ta, đều đang chờ anh về nhà đấy!". 

Tiêu Thanh nghe vậy, thấy yên tâm hơn nhiều, đỡ Mục Thiên Lam dậy, phải hết bụi đất trên người cô đau lòng nói: "Em bị thương, anh phải đưa em tới bệnh viện trước đã” 

"Không cần đâu" Mục Thiên Lam lắc đầu: "Những vết thương nặng hơn thế này, em còn chịu đựng được, cũng chưa từng đến bệnh viện, chút thiệt hại nhỏ này không cần tới bệnh viện, về nhà để cho ba mẹ với bé Lạc vui vẻ mới là điều quan trọng nhất" 

Tiêu Thanh nắm đôi tay bó nhỏ lạnh như băng của cô, biết rõ mấy năm qua, cô đã phải chịu quá nhiều cực khổ. 

"Hắc, Hổ, bắt mấy tên chó chết này vào đồn cho tôi, cạy miệng bọn chúng ra, tôi phải biết ai đã sai khiến bọn chúng hành hung vợ tôi ra nông nỗi này, còn nữa, tất cả phải ở tù chung thân." Tiêu Thanh căm tức nói. 

Bây giờ anh đã về rồi, anh phải khiến những kẻ đã từng đánh vợ mình, từng bắt nạt vợ mình trả ra giá đắt! 

"Vâng, đại ca!" 

Sau đó, Tiêu Thanh lập tức ôm bé Doanh và dìu Mục Thiên Lam lên xe. 

Tần An chịu trách nhiệm lái xe, Mục Thiên Lam hạnh phúc dựa vào lồng ngực Tiêu Thanh, giờ khắc này có an tâm biết bao chỉ có cô là hiểu rõ nhất. 

Không lâu sau, xe dừng bên ngoài một căn nhà cũ nát. 

Tiêu Thanh ôm bé Doanh, nắm Mục Thiên Lam bước vào nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK