“Nhưng các người thì sao? Giết chết nó một cách tàn nhẫn. Tôi không thể để con gái mình chết một cách oan uổng như vậy được, tôi phải đem con của cô chôn cùng con gái tôi!”
Nói đến đây, ông ta nhìn về tổng đốc: “Thưa ngài tổng đốc, ông bảo tôi để bọn họ đi thì được nhưng con gái tôi vì hai đứa trẻ này mà chết. Hai đứa trẻ này phải được chôn cùng con gái của tôi, vẫn mong ngài nhất định phải đồng ý!” .
“Điên rồi! Ông quả thật điên rồi!” Tổng đốc nghiến răng nghiến lợi: “Tôi đếm từ ba, còn không chịu mở quan tài ra, đem đứa trẻ trả lại cho mẹ của nó thì tôi sẽ hạ lệnh giết hết bọn điên rồ các người ngay lập tức!”
"Ba!"
“Tổng đốc, ông nghe tôi giải thích!”
Matsushita hét lớn.
"Hai!"
“Tổng đốc! Ông nhất định phải làm như vậy sao?”
“Một!”
Lời vừa dứt, tổng đốc quát lên: “Đem xe tăng đến đây, san bằng nơi này cho tôi!”
“Gì cơ?”
Matsushita nghe vậy, cơ thể đột ngột rung lên.
Thậm chí Muto Shinaki còn nảy lên một cái, nhìn ra bên ngoài.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên!
Anh ta sợ tới mức như rơi từ trên không xuống, kinh hãi nói: “Hội trưởng, xe tăng nhiều lắm! Bên ngoài có nhiều xe tăng lắm! Làm sao bây giờ? Thỏa hiệp sao?”
“Nào lại đây, mau ngồi xuống đi.”
Tổng đốc mời Mục Thiên Lam ngồi xuống: “Có biết vì sao tôi dẫn nhiều người như vậy đến cứu cô không?”
“Không biết ạ”
Mọi người ngẩng đầu lên.
Tổng đốc mỉm cười và nói: “Không giấu gì mọi người, tôi thật sự không biết mọi người gặp chuyện không may, là do Tiêu Thanh biết chuyện này, báo với tổng giám đốc Tư, tổng giám đốc Tư mới gọi điện cho tôi, để tôi đến cứu mọi người.”
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đều sợ ngây người.
“Tại sao Tiêu Thanh có thể biết chúng tôi gặp chuyện?” Tinh thần của Mục Thiên Lam trở nên phấn chấn.
Tổng đốc trả lời: “Cậu ấy ở trong sa mạc, theo lời của bên địch biết mọi người gặp chuyện không may, nên đã dành lấy điện báo của kẻ địch, gửi tin tức cho tổng cục chiến tranh”
“Cậu ấy còn nhờ tổng cục chiến tranh chuyển lời cho mọi người rằng hãy bảo vệ bản thân mình, không cần lo lắng cho cậu ấy. Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cậu ấy sẽ lao ra sự bao vây của địch, trở về đoàn tụ với mọi người”
Mọi người nghe xong đều hết sức cao hứng.
Hơn nửa năm nay, đều không có tin tức gì của Tiêu Thanh.
Cuối cùng hôm nay cũng có tin rồi.
Tiêu Thanh còn sống, đây là sự hạnh phúc vô cùng lớn đối với bọn họ!
Mục Thiên Lam vui mừng đến mức khóc thành tiếng, nói với hai đứa con: “Cục cưng, các con có nghe không? Bố các con ở bên ngoài đánh giặc, vẫn còn quan tâm đến các con, gửi điện báo về để cứu các con. Về sau trưởng thành phải báo hiếu cho bố có biết không?”
Sau đó Mục Thiên Lam được Tổng Đốc khuyên đi nghỉ ngơi.
Một tháng sau.
Bữa tiệc mừng đầy tháng hai cục cưng.