Nói tới Tiêu Thanh, sau khi thay ga giường sạch sẽ cho bà Phương, anh an ủi: “Bà à, bà không cần lo lắng đầu, cháu sẽ lấy lại những mảnh đất đã bị cướp cho bà, cháu cũng sẽ giành lại Tập đoàn Thiên Phương cho dượng. Nói tóm lại là cháu sẽ giành lại tất cả những gì đã mất cho mọi người. Bà phải tin tưởng cháu, cũng phải tin tưởng nhà nước, cháu sẽ không để cho tên chó săn Mục Hải Long kia tung hoành lâu đâu”
“Vì vậy, bà phải nghỉ ngơi thật tốt, hãy suy nghĩ thoáng lên để cơ thể thoải mái hơn, chỉ có như vậy thì bà mới có thể nhìn thấy được ngày mà nhà họ Phương lớn mạnh trở lại, bà biết rồi chứ?”
Bà Phương đã lớn tuổi rồi, vốn dĩ đang tận hưởng cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, thế nhưng lại bị anh làm cho liên lụy, trong lòng anh cũng cảm thấy rất khó chịu.
“Bà biết rồi” Bà Phương gật đầu: “Cháu chưa chết là bà yên tâm rồi.”
Bà Phương đã lớn chừng này tuổi, có thể nhìn ra được Tiêu Thanh không tầm thường, nhìn thấy anh còn sống cũng giống như nhìn thấy hy vọng vậy, bà ấy cũng yên tâm hơn.
Đúng lúc này, bác sĩ Thôi vội vàng chạy tới.
“Anh Tiêu, ông Cố Trường Đình, chủ tịch giải trí Ưng Hoàng ở Hồng Kông bị xuất huyết não đột ngột phải nhập viện, đang trong tình trạng nguy hiểm, nếu phẫu thuật mổ sọ não thì tỷ lệ thành công
chỉ có năm phần trăm, vì vậy mà tâm trạng của người nhà đang rất kích động, buộc tôi phải dùng mọi cách để chữa khỏi cho ông cụ Cố, nhưng thực sự tôi rất bất lực, y thuật của anh cao siêu như vậy, có thể tới xem một chút xem có thể chữa khỏi cho ông cụ Cố được không?”
Tiêu Thanh nghe vậy thì cười khổ: “Tôi chỉ là một hòa thượng nửa đường xuất gia thì làm sao có thể nắm chắc như vậy được chứ?”
“Cứ thử đi, biết đâu cứu được thì sao?”
Bác sĩ Thôi nói xong cũng không đợi cho Tiêu Thanh đồng ý đã kéo anh đi ngay luôn.
Chẳng mấy chốc, Tiêu Thanh đã bị kéo vào phòng bệnh cao cấp.
“Anh Tiêu, anh mau xem thử có thể chữa khỏi cho Chủ tịch Cố không? Bác sĩ Cố giục anh.
Tiêu Thanh nghĩ ở trong lòng, dù sao thì cũng tới đây rồi, vậy thì xem một chút xem sao, huống hồ là khi còn bé, bản thân anh cũng xem phim của giải trí Ưng Hoàng mà lớn lên, bây giờ tính mạng của Chủ tịch giải trí Ưng Hoàng đang bị đe dọa, nếu bản thân có thể cứu được thì sẽ cứu, còn nếu không cứu được thì anh cũng không còn cách nào khác.
Vì vậy, anh đi tới bên cạnh giường, vừa định châm cứu cho Chủ tịch Cố thì đột nhiên Cố An Kỳ kéo anh lại rồi nói với bác sĩ Có bằng giọng tức giận: “Ông đang lấy tính mạng của bố tôi ra làm trò đùa đấy ư? Một người trẻ như vậy thì làm sao biết châm cứu được chứ? Hay là ông thấy tôi có tiền nên tùy tiện tìm một người đến châm mấy cái rồi sau đó lừa tiền của tôi hả?”
Tiêu Thanh nghe vậy lập tức không hài lòng nói: “Đầu tiên, tôi chưa hề nói tôi cần tiền, thứ hai, vốn dĩ tôi tới đây cứu người là vì cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Nếu cô đã ếch ngồi đáy giếng, khinh thường người khác như vậy thì tôi sẽ không chữa bệnh cho bố cô nữa!”
Nói xong, anh sải bước đi ra ngoài.
“Anh dám mắng tôi là ếch ngồi đáy giếng ư?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Cố An Kỳ đột nhiên sầm xuống rồi lập tức hét lên: “Đại sư Khương, ngăn tên kia lại cho tôi!”
Thân hình của một ông lão chợt lóe lên, chặn đường của Tiêu Thanh lại nhanh như một tia chớp.
“Sao thế, muốn đánh nhau à?” Tiêu Thanh lạnh lùng hỏi.
Đại sư Khương nói bằng vẻ lạnh lùng: “Xin lỗi cô Cố nhanh lên”
“Xin lỗi cô ta ư?” Tiêu Thanh không khỏi tức cười: “Là cô ta phải xin lỗi tôi mới đúng!”
“Cậu thật là láo xược!”
Sắc mặt của đại sư Khương đầy giận dữ, muốn ra tay.