Có một cường giả Nhật Bản kinh hãi, lập tức túm lấy Mục Hải Long, vốn dĩ tia sáng kia nhắm vào ẩn đường của Mục Hải Long, sau đó chuyển sang lỗ tai của Mục Hải Long, bắn vào tai anh ta một lỗ hình viên đạn, máu tươi lập tức chảy ra dọc theo mả của Mục Hải Long.
"A!"
Lúc này Mục Hải long mới kêu lên một tiếng, bịt tai lại, không biết đã xảy ra
chuyện gì.
"Đáng chết!".
Có một cường giả Nhật Bản, lúc này tấn công về phía Thẩm Văn Đại.
Bich bich bich!
Thẩm Văn Đại vật lộn với tên cường giả Nhật Bản mười mấy chiếu, bị đánh trúng một quyền vào ngực, đập vào tường, bức tường vỡ ra và ngã vào một căn phòng khác. Hiện trường tiệc đầy tháng bỗng chốc trở nên hỗn loạn, một số bàn tiệc cũng bị tán loạn, kinh sợ đến mức bên trong nhà họ Phượng toàn bộ đều là tiếng la hét chói tai.
Rất nhanh, Thẩm Văn Đại đã bị cường giả Nhật Bản kia lôi từ trong phòng ra, nện xuống đất, đồng thời một chân giẫm lên ngực Thẩm Văn Đại.
Rắc rắc rắc!
Mấy cái xương sườn bị giẫm gãy.
Thẩm Văn Đại liên tục nôn ra máu.
"Ông cụ!"
Đám người Thẩm Thị Thu, Thẩm Văn Hạ của nhà họ Thẩm đều bị dọa cho khiếp sợ, Thẩm Thị Thu lập tức hét lớn: “Bỏ ông cụ nhà chúng tôi ra, các người mau bỏ ông cụ nhà chúng tôi ra!”
"Thả cái đầu bà!” Mục Hải Long vô cùng tức giận nói: “Lão già chết tiệt này đáng chết, dám đánh lén tôi, hôm nay tôi nhất định phải khiến ông ta chết!”
"Đừng mà!"
Thẩm Thị Thu hét to: "Đừng giết ông cụ nhà chúng tôi, xin cậu đừng giết ông cụ nhà chúng tôi!”
Bà muốn quỳ xuống xin.
Đương nhiên Mục Hải Long không dám giết Thẩm Văn Đại.
Bởi vì Tổng đốc đã nói, chết một người sẽ tính hết lên đầu bọn họ.
Vì thế, Mục Hải Long uy hiếp nói: “Muốn ông đây không giết ông ta cũng được, mang tất cả tài sản của các người giao nộp cho ông đây, sau đó thu dọn tất cả cút ra ngoài đường, nếu không ông đây không chỉ giết lão già chết tiệt này mà ngay cả hai nhóc nghiệp chướng của Tiêu Thanh cũng giết luôn. Sau đó sẽ mấy tên cao thủ này đi sa mạc Panier giết luôn tên Tiêu Thanh tầm thường kia!”
"Đưa, tôi đưa!”
Thẩm Văn Hạ nói: "Chỉ cần các ngươi thả ông cụ nhà chúng tôi ra, điều kiện gì chúng tôi cũng đều đồng ý với các người!”.
"Tôi cũng vậy!"
Thẩm Thị Đông đứng dậy.
Mục Thiên Lam cắn chặt răng: "Tôi cũng vậy!"
"Thiên Lam, không thể đưa được, nếu đem tất cả tài sản đưa cho cậu ta, chúng ta sẽ nghèo chết, mẹ không muốn sống cuộc sống đầu đường xó chợ” Ngô Tuệ Lan vội vàng cầu xin.
Mục Hải Long gõ một gậy vào đầu bà ta, quát: “Nếu bà còn dám xúi Thiên Lam không đưa, ông đây sẽ giết bà đầu tiên!”