"Bố à, anh cả, hãy cứu lấy con trai của con đi, xin hãy cứu con trai của con!"
Kể từ khi đoạn video được quay vào đêm qua, bà ấy đã luôn lo lắng cho sự an toàn của Tiêu Thanh, bà nghĩ nếu mình chết, thì Tiêu Thanh sẽ không phải đến cứu bà, và thằng bé cũng sẽ không bị rơi vào bẫy. Nhưng bà lại bị người ta trói, cho nên thậm chí đến tự sát bà cũng không thể thực hiện.
Hiện giờ khi bà nhìn thấy bố và anh cả của mình, thì giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, bà vội vàng kêu cứu. "Thu, bố đã cố gắng hết sức rồi."
Thẩm Văn Hạ nói một cách đầy tội lỗi: "Khả năng nhà mình có hạn, tụi anh không thể cứu được Tiêu Thanh. Đột nhiên Thẩm Thị Thu cảm thấy tuyệt vọng, bà bật khóc.
Sau đó, bà ấy bị người ta ném xuống mặt đất. "Thu, con gái của bố, tại sao con lại gầy đến như vậy?" Thẩm Văn Đại đỡ Thẩm Thị Thu vào trong vòng tay của mình, ông ta gạt đi những giọt nước mắt già nua của mình rồi hỏi.
Ông ta có nhiều con trai, nhưng chỉ có hai người con gái, vì lẽ đó, con gái lớn của ông ta là Thẩm Thị Thu được ông ta chiều chuộng nhất, nhìn thấy dáng vẻ gầy gò ốm yếu của bà ấy, trong lòng ông ta đau như dao cắt. "Gần ba mươi năm tù đày, giam giữ trong bóng tối làm con cũng mất hết hy vọng, thân xác này mỗi ngày lại một khác, thời gian gần đây con lại thường xuyên bị ra máu và đau bụng dữ dội. Con biết con sẽ không còn sống được bao lâu nữa rồi." "Thành thật mà nói thì con không sợ chết, có lẽ chết là cái kết tốt nhất." "Nhưng mà bố à, con không muốn con trai con gặp chuyện. Bố cứu lấy con trai con đi." Bà khóc như mưa, rồi nắm chặt lấy tay của Thẩm Văn
Đại.
Thẩm Văn Đại rơi nước mắt không nói nên lời.
Long Tiểu Sơn cười chế nhạo: "Bố cô phản bội con trai cô. Là ông ta nói cho chúng ta biết con của cô giết con trai tôi, cho nên chúng tôi mới dùng cô làm mồi để nhử con trai cô tới đấy. Cô còn trông đợi bố của cô cứu con trai cô sao? Chết tâm đi thôi!" "Cái gì!"
Thẩm Thị Thu không dám tin vào những lời bà vừa nghe được: "Bố à... Bố bản đứng con trai của con sao?" Thẩm Văn Đại cúi đầu xấu hổ, sau đó Thẩm Văn Hạ kể lại tình hình cho bà nghe.
Thẩm Thị Thu nghe xong thì điên cuồng hét lên: "Bố à, sao bố có thể làm ra được chuyện như vậy chứ! Bố không biết hậu quả của việc này hay sao?" "Ha ha!"
Mọi người trong nhà họ Long đều cười,
Đúng lúc này, có người vội vàng xông vào "Thưa cụ cả, thưa cụ hai, bên ngoài có một người xưng là Tiêu Thanh, anh ta mang theo ông ba Long Đạt đến nhà họ Long, yêu cầu được gặp cụ cả ạ!"
Ngay khi câu nói này vang lên, mọi người trong nhà họ
Long đều đứng đực ra. "Lời anh nói là sự thật sao? Long Đạt con trai của tôi còn chưa chết?"
Long Tiểu Sơn kích động hỏi.
Người đàn ông gật đầu: "Tuy rằng ông ba chưa chết, nhưng là tay chân bị đánh gãy, lại đang kêu ô ô, hình như là bị câm rồi a." 11
Nghe vậy, Thẩm Văn Đại, Thẩm Thị Thu và Thẩm Văn Hạ, tâm trạng vốn đang phấn chấn, lại đột nhiên rơi xuống vực.
Họ vốn cho rằng Long Đạt vẫn chưa chết, thì sự việc vẫn còn có chỗ để quay đầu lại
Nhưng Long Đạt đã trở thành như vậy, thì người nhà họ Long, còn có thể tha cho Tiêu Thanh được sao? "Mẹ nó chứ!"
Long Tiểu Sơn nghiến răng: "Tra tấn con trai tôi thành như thế này, xem tôi giết nó như thế nào!"
Nói xong, ông ta tức giận lao ra ngoài. "Đừng giết con trai tôi! Đừng... Thẩm Thị Thu hét lên kinh hoàng.
Không bao lâu sau, Long Tiểu Sơn dẫn đầu mọi người, lao ra khỏi sảnh lớn, đi ra bên ngoài.
Nhìn từ đằng xa.
Ông ta đã nhìn thấy một người trẻ tuổi cao lớn đang đứng khoanh tay sau lưng.
Bên cạnh cậu ta là một người đàn ông vạm vỡ, Long Đạt bị người đàn ông vạm vỡ giữ chặt, tay chân vuông góc, ông ta đang không ngừng kêu gào.
Võ sư của nhà họ Long, muốn lại gần để cứu Long Đạt, nhưng hề có một người đến gần thì một người lại bị đá bay đi. Hơn trăm người võ sư của nhà họ Long cứ thế mà dõi theo nhất cử nhất động của hai người đàn ông này, không ai trong số họ dám tiếp cận.
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Long Tiểu Sơn đỏ hoe, dường như mắt ông ta có thể phun ra lửa vậy. "Thả con trai Long Đạt của tao ra!"
Ông ta gầm lên và lao tới trước mặt Tiêu Thanh. "Ông là Long Tiểu Thiên?"
Tiêu Thanh nhẹ giọng hỏi. "Tao là Long Tiểu Sơn, em trai của Long Tiểu Thiên, tao ra lệnh cho tụi mày thả Long Đạt con trai của tao ra!"
Tần An bóp gáy của Long Đạt, làm cho ông ta sợ hãi không dám hành động hấp tấp. "Đưa tôi đi gặp Long Tiểu Thiên."
Tiêu Thanh nói.
Anh biết Long Tiểu Thiên là người cầm đầu của nhà họ Long, nếu phải làm trao đổi, thì phải làm với Long Tiểu Thiên, Long Tiểu Sơn không thể làm chủ được.
Long Tiểu Sơn nghiến răng nghiến lợi. "Di theo tao!"
Ông ta bỏ lại câu nói này, rồi dẫn đầu bước đi. Ngay sau đó, Tiêu Thanh được người ta đưa vào trong sảnh lớn.
Ánh mắt anh quét qua một lượt.
Anh nhìn thấy trong sảnh lớn, có ít nhất mười mấy ông cụ ngồi thành hai hàng, từ trên người họ tỏa ra khí chất của người học võ, không khó để nhận ra những ông cụ này đều là cao thủ cấp Hóa Kình.
Mà trên chiếc thái sư ở chính giữa, ngồi ở đó là một ông già mặc bộ đồ truyền thống, tóc ông ta búi dày về phía sau, ông ta đang nhàn nhã nhấm nháp một chén trà.
Bên cạnh ông cụ mặc bộ đồ Đường, Thẩm Văn Đại và Thẩm Văn Hạ sợ hãi đứng ở đó, và có một người phụ nữ mặt mũi bầm dập, người gầy trơ xương đứng đó với hai võ su.
Ánh mắt của Tiêu Thanh cuối cùng rơi vào trên người người phụ nữ này, ánh mắt anh đột nhiên trở nên cực kỳ phức tạp. "Con là con trai của mẹ, là Tiêu Thanh sao?" Môi Thẩm Thị Thu run rẩy mấp máy hỏi. "Đúng"
Tiêu Thanh thốt ra một chữ, đôi mắt anh đỏ lên ngay tức khắc. "Hu hu..."
Thẩm Thị Thu buồn vui lẫn lộn mà bật khóc. "Khi mẹ rời con đi, con vẫn còn trong tã, chỉ mới lớn có chừng này. Nháy mắt đã đã hai mươi bảy hai mươi tám năm sau, mẹ con không thể nhận ra con nữa. Con không nên đến cứu mẹ, con trai à. Điều thiếu sót nhất cuộc đời này của mẹ là đã không làm tròn trách nhiệm của người mẹ đối với con. Con đừng bất chấp nguy hiểm đến nhà Long để cứu mẹ con ơi. "
Nói đến đây, bà ấy khóc đến khản tiếng, tim bà như bị dao cắt.
Hai mắt Tiêu Thanh đỏ hoe, như thể đôi mắt anh có thể phun ra ngọn lửa.
Anh hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng, nhìn Long Tiểu Thiên, anh lãnh đạm nói: "Tôi lấy Long Đạt trao đổi với ông, đổi lấy mẹ tôi, ông có đồng ý không?" "Cậu nói cái gì cơ?" Long Tiểu Sơn mỉm cười nhìn Tiêu Thanh.