"Cái mà nhà họ Tiêu của chúng tôi có chính là tiền, quà chúng tôi không thiếu. Dù nhận được bao nhiều món quà, dù giá trị đến đâu thì cũng không đủ một phần mười số thuế mà nhà họ Tiêu phải nộp trong một năm. Nhà họ Tiêu chúng tôi có có quân bài lớn, Phó thống đốc và Thị trưởng chính là hai quân bài lớn nhất của nhà chúng tôi, còn về phần mấy món quà này, chỉ có kẻ nghèo hèn mấy người mới xem là hiểm, nhà họ Tiêu chúng tôi còn chả để vào mắt!” 11 31
Nghe thấy những lời như vậy, Ngô Tuệ Lan chỉ cảm thấy xấu hổ không còn mặt mũi nào. Suy nghĩ kỹ lại, dù sao Tiêu Thanh cũng không thể gọi một nhân vật tài giỏi nào hơn Phó thống đốc ra để hỗ trợ.
Vậy nên, bà ta không muốn xấu hổ thêm nữa, bà ta hung hăng trừng mắt nhìn Mục Thiên Lam: "Nếu lúc đầu con đồng ý gả cho Chiến thần bảo vệ đất nước, có một người chồng là Chiến thần bảo vệ đất nước thì bây giờ chúng ta đã không bị người ta cười nhạo, cũng như không đến mức chỉ vì sự xuất hiện của một Phó thống đốc mà cũng có thể đè bẹp chúngta như thế "
Nói xong, bà ta tức giận bước vào sảnh Vạn Thọ, không muốn nghe những lời chế giễu của nhà họ Tiêu nữa. "Ha ha!"
Mọi người trong nhà họ Tiêu đều không nhịn được cười.
Không ngừng chế giễu, nhạo báng và coi thường Tiêu Thanh.
Thời gian trôi qua, hầu như tất cả những vị khách mà nhà họ Tiêu mời đều đã có mặt đông đủ, sảnh Như Ý gần như chật kín, mà trong khi Tiêu Thanh chỉ có năm mươi bàn, năm mươi bàn còn lại không có ai ngồi. "Thế nào, Tiêu Thanh? Chỉ xét không về khí thế thì cậu đã thua thảm hại rồi đó?"
Tiêu Vũ nhìn Tiêu Thanh giễu cợt.
Tiêu Mân “Hừ” một tiếng: "Sắp đến giờ tổ chức tiệc mừng thọ rồi mà vẫn còn năm mươi bàn chưa có ai ngồi, cậu còn không biết xấu hổ mà đặt tận năm mươi bàn?"
Lấy người khác ra để chê cười, bọn họ cười đến vui vẻ, Tiêu Chính Thành đi ra, trừng mắt nhìn: "Tiệc mừng thọ cũng sắp bắt đầu rồi, đừng đứng ở ngoài rồi nhiều lời với một thằng không đâu nữa, mau vào bên trong với ông, còn phải kính rượu mấy vị khách quý "Vâng, ông nội!"
Mọi người trong nhà họ Tiêu quay người rồi bướcvào sảnh Như Ý
Tiêu Chính Thành nhìn Tiêu Thanh, nói: "So thể diện với tôi đây sao, cậu còn non lắm. Cho cậu thêm thời gian hai mươi năm, hoặc là cùng tôi phân thực lực cao thấp, cậu bây giờ còn chưa đạt đến trình độ đấy đâu.!"
Nói xong, ông đắc ý xoáy người rời đi. "Có khách quý tới!"
Nhưng vào lúc này, từ hành lang, một giọng nói đầy phấn khích vang lên. "Chiến bộ Đông Kinh Long Soái cùng với tướng lĩnh dưới trưởng đến! Chiến bộ Tây Cảnh, Tần An, Đội trưởng đội bảo vệ đất nước của Thần Soái dẫn ba trăm hộ vệ và các tướng lĩnh dưới trướng đến!"
Giọng nói này giống như âm thanh của một cơn bão dữ dội ập đến.
Vốn dĩ, Tiêu Chính Thành đang đắc ý quay người, nhưng đột nhiên thân ảnh già của ông run lên, vội vàng dừng lại.
Ngay sau đó!
Sảnh Như Ý và sảnh Vạn Thọ gần như đều bị nổ tung! "Trời ơi! Thật hay giả vậy? Long Soái và Thần Soái đều đến?" "Hình như chỉ có Long Soái đến. Thần Soái không đến, là Đội trưởng của Thần Soái đến!" "Cho dù các Thần Soái không đến! Một Long Soái đến đã đủ vinh dự rồi!"Đột nhiên, người trong hai phòng tiệc không thể ngồi yên, nháo nhào đổ xô ra khỏi phòng tiệc.
Ngay cả Phó thống đốc và Thị trưởng cũng vội vàng đứng dậy và sải bước ra ngoài.
Ngay sau đó, lối đi mau chóng bị chật kín bởi một đám đông toàn người là người.
Bọn họ chăm chú nhìn, chỉ thấy lối đi trước mặt đều là những người lính đang mặc quân phục, họ ngẩng cao đầu, bước đi chỉnh tề, những bước đi vang dội, mạnh mẽ đầy sức lực. "Am am am!"
Tiếng bước chân vang lên như tiếng trống trận, kinh thiên động địa
Người đi đầu là một người đàn ông khoảng năm mươi, sau mươi tuổi, trên vai có gắn ngôi sao vàng năm cánh sáng lấp lánh, lông mày kiếm, mắt sao, lưng hùm vai gấu, khí thế mạnh mẽ thoát ra từ cơ thể của ông ta có thể khiến người khác không thể ngóc đầu lên được. "Uc!"
Mọi người trên hành lang không nhịn được mà nuốt nước bọt một tiếng.
Trước sự xuất hiện của người này, ai nấy đều không khỏi chấn động, kinh sợ. "Đó thực sự là Long Soái! Đó thực sự là Long Soái!"
Cơ thể Tiêu Chính Thành run rẩy, sự phấn khích của ông ta không thể nói thành lời.