Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không đơn giản cái rắm!”

Lâm Nghị Thần nổi giận đùng đùng nói: “Ngày hôm đó anh ta đánh tôi, còn buông lời hăm dọa tôi, nói rằng trong vòng ba ngày chị tôi phải chuẩn bị sẵn acid sulfuric. Anh ta muốn đến trả thù chị gái của tôi”. 

Nhưng đã qua ba ngày rồi, cũng không thấy anh ta xuất hiện. Theo tôi thấy anh ta cũng là một kẻ mồm mép thôi, đợi chị gái tôi kết hôn xong, đến lúc đó xem bố tôi tìm anh ta tính sổ như thế nào, trả thù cho tôi.” 

Anh ta vừa nói dứt lời thì có người vội vội vàng vàng chạy vào. 

“Chú Hoa, bên ngoài có mấy người đến nói là đến để tìm cô chủ tỉnh sổ. Bọn họ vô cùng hung hãn, họ đã trực tiếp xông vào đây rồi, các anh em cũng không ngăn cản được, bây giờ đã có mấy chục anh em bị đánh ngã ở trên mặt đất rồi.” 

“Cái gì?” 

Mọi người đều đã sợ ngây ngốc ngay tại chỗ rồi! 

“Bố! Anh ta đến rồi! Nhất định là anh ta đến rồi!” Lâm Nghị Thần kêu lên: “Tìm chị gái tính sổ, chắc chắn là chồng của Mục Thiên Lam, trừ anh ta ra không có người nào có thể ngu ngốc như vậy, ngay trong ngày chị lấy chồng mà tìm đến chị tính sổ cả” 

“Mẹ nó chứ?” 

Lâm Diệu Hoa trợn trừng mắt một cái. 

“Đánh con trai ông đây thành ra như thế này, ông đây còn chưa đi tìm anh ta tính sổ đã là ông đây nhân từ rồi. Vậy mà anh ta lại còn dám tìm đến cửa, cho rằng ông đây không còn cách nào khác, không trừng trị được anh ta có phải không?” 

“Người đâu, chuẩn bị tốt trận thế cho tôi, hôm nay thế nào ông đây cũng phải khiến cho anh ta có đến mà không thể quay về” 

“Vâng, chú Hoa!” 

Chẳng mấy chốc, mọi người trong sảnh lớn đều tách ra sang hai bên. 

Đám đàn em của Lâm Diệu Hoa chia ra đứng thành hai hàng, mỗi một người đều nghiêm túc đứng ở nơi đó. 

Lâm Diệu Hoa đứng ở giữa, vẻ mặt dữ tợn, bên cạnh còn có một ông già, mọi người đều nhìn ra bên ngoài sảnh lớn. 

Chỉ chốc lát sau, Tân An và Hắc một trái một phải dẫn đầu tiến vào sảnh lớn của nhà họ Lâm. 

Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam thì mỗi người ôm một đứa trẻ cũng tiến vào sảnh lớn. 

Phía sau còn có đám người Ngô Tuệ Lan, Mục An Minh, Mục An Phong. 

Đồng thời trên tay của Mục An Phong còn cầm một lọ acid sulfuric. 

Rất nhanh sau đó, tất cả đám người Tiêu Thanh đều bước vào sảnh lớn. 

“Ấy, đây không phải là Mục Thiên Lam sao? Sao mặt của cô ta lại tốt lên rồi?” 

“Trời ạ, cô ta bị acid sulfuric ăn mòn thành như vậy, lúc này mới có bao nhiêu ngày mà đã có thể chữa khỏi được rồi?” 

“Không biết cô ta dùng thuốc gì chữa khỏi vậy nhỉ, cũng quá thần kỳ rồi!” 

Thấy Mục Thiên Lam khôi phục lại khuôn mặt xinh đẹp, tất cả mọi người có mặt ở đây đều bắt đầu bàn luận sôi nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK