"Ha ha!"
Không đợi Tiêu Thanh mở miệng, Hoắc Cẩn Đình cười to: "Anh ta là cái rắm gì, còn không xứng xách dép cho Tiêu đại sự đầu, có thể là Tiêu đại sự sao? Nếu anh ta là Tiêu đại sư thì ông nội tôi đây cũng là Hoắc tiên nhân đấy!"
"Nhưng bố tôi cũng họ Tiêu, cũng rất lợi hại đỏ" Bé Doanh mở miệng.
Hoắc Cẩn Huy giễu cợt nói: "Họ Tiêu chính là Tiêu đại sư ư? Thế thì trên đời này cũng phải có mấy chục triệu Tiêu đại sư rồi đấy? Đúng là một đứa trẻ không ngốc nghếch".
"Hơn nữa, Tiêu đại sư người ta kêu một tiếng là sẩm tới, đột nhiên xuất hiện một tia chớp giữa không trung, còn có thể bắt được tia chớp kia ném nó ra, bố cháu có cái bản lĩnh này sao?"
"Bố, bố có bản lĩnh này không ạ?" Bé Doanh tò mò hỏi.
Mục Thiên Lam cười nói: "Bản lĩnh đánh người thì bố con có, chứ tuyệt chiêu lối dẫn điện này thì không, Tiêu đại sư đó chắc không phải bố con mà là người khác rồi"
Cô chưa bao giờ thấy Tiêu Thanh có bản lĩnh như vậy, nên cô cho rằng không phải Tiêu Thanh.
"Ồ." Bé Doanh gật đầu một cái.
Diệp Hoan hỏi: "Cậu Hoắc, thật hay giả thế, trên đời này thực có người trâu bò như vậy sao, kêu sấm một tiếng là có thể xuất hiện sấm sét từ giữa không trung
sao?"
"Ông nội tôi nói thì có thể là giả ư?" Hoắc Cẩn Huy ngạo nghễ nói: "Còn nữa, cái yêu đạo kia ngoại trừ thả quỷ còn có thể thả thần nữa. Thả ra một tên tà thần đầu trâu mặt ngựa, nhưng ông ấy thì trâu bò rồi, kết quả chính là bị Tiêu đại sư thu phục."
"Em gái gọi điện thoại nói cho tôi biết, tôi nghe thôi cũng cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, bội phục Tiêu đại sứ quá!".
Một đám con nhà giàu cũng đều cảm thán.
M
+
"Người trâu như thế thì có khác gì thần đâu cơ chứ, ai mà không bội phục đây!".
"Đúng rồi cậu Hoắc" Lúc này có một thanh niên hỏi: "Có thể hỏi ông nội cậu mời Tiêu đại sư tới nhà cậu làm khách, sau đó cậu dẫn chúng tôi tới nhà cậu nhìn xem Tiêu đại sư rốt cuộc trông như thế nào, có được hay không?"
"Đương nhiên có thể!" Hoắc Cẩn Huy vỗ ngực nói: "Em gái tôi nói mấy ngày nữa ông nội tôi sẽ mời Tiêu đại sự tới nhà tôi làm khách, đến lúc đó các cậu đều có thể thấy Tiêu đại sự thôi!"
"Tuyệt vời!".
Tất cả mọi người kích động không ngừng, rối rít nói.
"Đến lúc đó tôi nhất định phải đi ôm bắp đùi Tiêu đại sư!"
"Đương nhiên phải đi ôm bắp đùi của Tiêu đại sư rồi, thần tiên nào phải nhân vật tầm thường đầu, có thể ôm bắp đùi của ông ấy thì sẽ phát tài đó!"
"Tôi phải xem thử một chút xem có thể nhờ Tiêu đại sư dạy tôi chiêu lối dẫn điện hay không. Nếu như Tiêu đại sự đồng ý dạy, học được bản lĩnh này rồi sau này sợ gì tán gái nữa nào!"
"Ha ha!"
Bọn họ tự nói chuyện vui vẻ với nhau.
Tiêu Thanh nghe mà cũng thấy buồn cười.
Mấy tên này, một bên đắc tội anh, một bên lại muốn ôm bắp đùi anh, nếu như biết anh chính là Tiêu đại sự, chắc sẽ tè ra quần mất nhỉ?
"Cười cái gì mà cười?"
Hoắc Cẩn Huy trợn mắt nhìn Tiêu Thanh một cái, nói: "Anh con mẹ nó chờ đó cho tôi, chờ tôi học được chiêu lối dẫn điện của Tiêu đại sự, xem đến lúc đó anh còn có thể cười được hay không!".
"Sổ nợ này tôi nhớ rồi đấy, lần sau tôi mà gặp lại anh, nhất định sẽ đánh cho anh tan xương nát thịt!"
Dứt lời, anh ta cũng không dám động thủ với Tiêu Thanh nữa, mang một đám thanh niên trai gái nghênh ngang ngồi xuống hàng thứ nhất ở hội trường buổi họp báo.
"Thiên Lam, hay là tham gia buổi họp báo này xong, cậu và Tiêu Thanh đưa Bé
Lạc và Bé Doanh về Dương Thành trước, tớ sẽ hướng dẫn quay quảng cáo tiếp theo, tránh cho bọn họ gọi Tiêu đại sư tới đối phó Tiêu Thanh, nếu như Tiêu Thanh không đánh lại thì thảm đó" Lưu Ngọc Huyên lo lắng nói.
Mục Thiên Lam nhìn về phía Tiêu Thanh, hỏi: "Tiểu Thanh, anh không đánh được Tiêu đại sự sao?"