Mục Thiên Lam nhìn thấy, cô vô cùng đau lòng, quay sang hỏi Tiêu Thanh: “Có cách nào trị khỏi bệnh cho bé Kiệt không anh? Đứa bé này quá đáng thương, những chuyện ác mà bố nó gây ra đều báo ứng ở trên người nó. Em là cô của bé Kiệt, thấy nó thế này em cũng rất đau lòng. Hy vọng bé Kiệt có thể trưởng thành một cách khỏe
mạnh và vui vẻ, sau khi lớn lên thì nhập ngũ với bé Lạc, trở thành chiến sĩ đáng yêu nhất của đất nước”
Tiêu Thanh nói: “Chữa trị thì cũng có thể, nhưng tác dụng của thuốc điều trị cho
bé Kiệt quá mạnh, nó lại còn nhỏ như vậy, nếu có điều trị thì chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến
cơ thể, dẫn đến tình trạng bại liệt”
“Thế này đi.” Tiêu Thanh nói với Hoắc Tử Hoa: “Tôi sẽ truyền y thuật của mình cho cậu, cậu hãy cố gắng nghiên cứu xem có cách nào có thể cải tiến thuốc điều trị của bé Kiệt không. Không cần phải có hiệu quả ngay lập tức, mà chỉ cần từ từ điều
dưỡng thân thể trong một hai năm là đã tốt rồi”
Anh muốn tập trung vào võ thuật nên sẽ không có thời gian nghiên cứu y học.
Đặc biệt là với tình huống hiện tại, anh không chỉ có kẻ địch là Thiên Vương Điện mà còn có thêm Seijin Nhật Bản..
Trên đường trở về Dương Thành, Chủ của Long Quốc gọi điện thoại cho anh. Ở Nhật Bản bên kia, Chủ của Long Quốc sẽ giúp anh kiềm chế bọn họ, không để cho Seijin đến Long Quốc báo thù người nhà của anh. Nhưng chủ của Long Quốc cũng không dám đảm bảo sẽ kiềm chế được bọn họ mãi mãi.
Hơn nữa thực lực của Seijin đã đạt đến Thần cảnh đỉnh phong rồi, ông ta vô cùng mạnh mẽ. Trên thế giới này, người mạnh hơn ông ta có lẽ chẳng được mấy người.
Tiêu Thanh phải đề phòng những chuyện chưa xảy ra, anh phải nâng cao tu vi của bản thân lên, trấn áp Seijin hoặc là giết chết Seijin, như vậy mới có thể đảm bảo
an toàn cho người nhà của anh.
Vì vậy anh không còn thời gian nghiên cứu thuốc trị bệnh cho bé Kiệt nữa.
Vừa may Hoắc Tử Hoa cũng là thiên tài y học, anh giao những cuốn sách y học quý giá cho Hoắc Tử Hoa thì có thể phát huy được tác dụng rất tốt, nói không chừng còn có thể thành lập được một đế quốc về y dược đấy.
“Anh cả, em nghe anh hết” Hoắc Tử Hoa nói.
Vì thế, Tiêu Thanh dành ra nửa ngày để chép lại tất cả nội dung của các sách y
học sau đó đưa cho Hoắc Tử Hoa đi nghiên cứu.
"Anh cả, cuốn sách này cực kỳ hay. Đúng là sách quý có khác, nếu có thể hiểu được tất cả thì có thể chữa trị rất nhiều chứng bệnh nan y phức tạp đấy, ngay cả những bệnh không thể chữa khỏi như cao huyết áp hay tiểu đường cũng có thể chữa được!” Hoắc Tử Hoa xem xong, hai tay run rẩy nói với Tiêu Thanh.
Tiêu Thanh cười cười, vỗ vai anh ta nói: “Cậu cứ nghiên cứu kỹ đi, trước tiên nghiên cứu thuốc trị bệnh cho bé Kiệt đã, sau đó hãy nghiên cứu thuốc đặc trị mấy
chứng bệnh nan y kia, để tập đoàn Lạc Doanh có thể tiến quân vào lĩnh vực y dược”
“Em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Mấy ngày kế tiếp.
Tiêu Thanh dành thời gian để tu luyện hết những gốc dược liệu ngàn năm kia.
Sau đó anh lại dành chút thời gian sai Tân An đi mua dược liệu trăm năm cho anh tu
luyện. Mặc dù tu vị có tăng lên nhưng để đạt tới Thần Cảnh Đại Thành thì vẫn còn thiếu một chút nữa.
Nhưng tốc độ này cũng là rất nhanh rồi.
Anh tin tưởng, trước khi đến thời điểm ước hẹn với Thẩm Hoàng Hùng, chắc chắn anh có thể bước vào Thần Cảnh Đại Thành rồi cứu ông ngoại ra ngoài.
Một tháng sau.
“Anh rể à, tối nay quán bar lớn nhất Dương Thành khai trương đấy, bọn họ mời
nhóm Thời đại thiếu nữ của Hạ Quốc đến biểu diễn. Gần đây em và mọi người trong công ty đang sứt đầu mẻ trán vì chuyện mở rộng quy mô hoạt động của tập đoàn Lạc Doanh, cho nên em muốn mời mọi người đi bar thư giãn một chút. Đồng thời cũng muốn tốn chút tiền mời nhóm Thời đại thiếu nữ tới uống rượu với các nhân viên cấp cao để bọn họ nhiệt tình hơn trong công việc. Nhưng dù sao nơi này cũng rất hỗn loạn, em sợ bị người ta đánh. Hôm nay anh có thể đi cùng với em được không?”
Lúc ăn cơm, Mục An Phong lên tiếng hỏi.
“Chị em có đồng ý cho em đi không?” Tiêu Thanh hỏi lại.
Mục An Phong gật gật đầu nói: “Chị em đồng ý rồi, nhưng chuyện mới nhóm Thời đại thiếu nữ uống rượu thì em chưa dám nói với chị. Lâm Doãn Nhi chính là nữ thần của em đấy, lần này cơ hội đến rồi. Tổn mấy trăm triệu mới mời được nữ thần uống ly rượu, chuyện này cũng không tệ đầu, anh thấy có đúng không?
Bốp!
Mục An Minh lấy đũa gõ lên đầu cậu ta, sau đó trợn mắt nói: “Vũ Hân vừa mới mang thai mà con lại đi bar mua vui với mấy cô ngôi sao kia hả? Còn muốn bỏ ra mấy trăm triệu nữa chứ! Con xem con có xứng đáng với Vũ Hân hay không? Khi gia đình chúng ta gặp khó khăn, con bé vẫn luôn ở bên cạnh con đấy!”
“Bố cảnh cáo con, Vũ Hân là một cô gái tốt. Lúc đó tiền mua sữa bột cho bé Lạc và bé Doanh nhà chúng ta đều là tiền của con bé đấy. Tiền lương của con bé còn cao hơn con, hơn nữa con bé cũng đã rất vất vả vì gia đình chúng ta. Nếu con dám làm chuyện gì có lỗi với con bé, bổ sẽ bảo anh rể con đánh con một trận đấy, con có tin không?”
Mấy người Tiêu Thanh, Tiêu Vĩnh Nhã và Thẩm Thị Thu không nhịn được bật cười.
Mục An Phong phiền muộn nói: “Bố, Vũ Hân cũng chưa nói gì mà tại sao thái độ của bố lại gay gắt như thế chứ?”
“Có phải con đi ngoại tình gì đâu. Con chỉ đưa các nhân viên trong công ty đi thư giãn, vui chơi một chút thôi. Thời gian này mọi người đều vô cùng mệt mỏi rồi. Tập đoàn Lạc Doanh có thể phát triển lớn mạnh như ngày hôm nay không thể không kể đến công lao của mọi người, mời bọn họ đi chơi thư giãn một chút, tiêu một chút tiền thì có sao đâu chứ?”