"Hả?" Mục Thiên Lam kinh ngạc, sau đó nhếch miệng cười: "Em bé bị dọa sợ, em phải chăm cho tốt, anh chịu đựng một chút, chờ đến khi có cơ hội"
Tiêu Thanh cười nói được, sau đó bò lên giường, ôm bé Doanh đang ngủ say vào trong ngực.
"Người ta nói con gái là tình nhân kiếp trước của bố đúng là không sai chút nào, anh chỉ biết cưng bé Doanh, thể thì em cưng bé Lạc."
Bĩu môi nói xong, Mục Thiên Lam ôm bé Lạc vào lòng. Đêm hôm đó, Mục Hải Linh mang theo Tần Phong đi đến Cẩm Châu. Nhận phòng khách sạn xong, Mục Hải Linh đến nơi ở của Mục Hải Long.
"Em đã dẫn cậu Tần tới Cẩm Châu rồi. Anh nói cho em biết, chúng ta mượn cậu Tần diệt trừ Tiêu Thanh như thế nào đi"
Mục Hải Long nhếch miệng cười thành tiếng. "Hải Linh, em ngồi xuống đã" .
Mục Hải Linh ném chiếc túi LV đang cầm trong cô ta, cô ta bắt chéo chân, ngồi xuống ghế sô pha.
"Bổ, chú, hai người và bà nội vào phòng tránh một lát đi" Mục Hải Long nói.
Bố không muốn anh ta đi trêu chọc Tiêu Thanh thêm nữa, lúc nào ông ta cũng khuyên nhủ anh ta, cho nên anh ta không muốn ba người bọn họ nghe được kế hoạch mượn đao giết người này.
Mục An Quốc và bà cụ rất muốn nghe xem Mục Hải Long muốn làm gì, để bọn họ nói lại cho Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam chú ý.
Thế mà Mục Hải Long lại cẩn thận như vậy, không để bọn họ nghe, bọn họ cũng không có cách nào, chỉ có thể trở về phòng.
Rất nhanh, trong phòng khách chỉ còn lại bốn người, đó là Mục Hải Long, Lý Nam Hương, Trương Thanh Hoa và Mục Hải Linh.
Lúc này Mục Hải Long ngồi xuống, nhẹ giọng nói kế hoạch mà mình đã soạn sẵn cho Mục Hải Linh nghe.
"Hải Long, như vậy không ổn lắm thì phải?" Trương Thanh Hoa nghe xong không vui nói: "Vất vả lắm Hải Linh mới trèo lên được một cậu ấm có đẳng cấp cao như Tần Phong, sao cậu lại bảo Hải Linh đấy cậu ta vào vòng tay của Mục Thiên Lam, còn muốn làm cho Tiêu Thanh đánh cậu ta, lỡ cậu ta nổi giận vứt bỏ Hải Linh thì làm sao bây giờ?"
Mục Hải Long trừng mắt liếc bà ta một cái: "Cô cho rằng cậu Tần sẽ lấy Hải Linh hả? Chẳng qua anh ta chỉ chơi đùa Hải Linh mà thôi. Nói không chừng đến một ngày nào đó, anh ta sẽ đá văng Hải Linh đi, nghĩ cũng đừng nghĩ cậu Tần sẽ
trở thành con rể của cô"
"Đúng vậy đó mẹ." Mục Hải Linh nói: "Gần đây, rõ ràng là cậu Tần không còn nhiều hứng thú đối với con nữa, con biết rõ anh ta đang qua lại với hai người phụ nữ khác, anh ta vứt bỏ con chỉ là chuyện sớm hay muộn. Con có dự cảm không tới một tháng nữa anh ta sẽ bỏ con, cho nên mẹ đừng hy vọng xa vời anh ta sẽ lấy con và cho mẹ sính lễ vừa dày vừa nặng, đó là chuyện không thực tế. Nhà anh ta rất trâu bò, bọn họ không muốn rước một đứa con gái có thân phận như con vào cửa"
Nghe xong, Trương Thanh Hoa kéo tay Mục Hải Linh nói: "Vậy thì nhân lúc cậu ta chưa bỏ, con phải bảo cậu ta mua tặng con mấy món đắt tiền, cho con nhiều tiền tiêu vặt một chút. Cho dù là bị bỏ rơi, con cũng không phải chịu thiệt thòi biết không?"
"Con biết rồi mẹ."
Mục Hải Linh nói: "Con đã bảo anh ta mua một căn hộ chung cư trị giá hơn mười triệu đô la Mỹ, còn có một chiếc Ferrari hai triệu đô, túi xách, trang sức thì còn nhiều hơn, tiền tiêu vặt cũng hơn mấy triệu đô, con sẽ không chịu thiệt đâu"
Trương Thanh Hoa vui mừng: "Con gái của mẹ đúng là đáng tiền!".
"Đi đi, làm xong chuyện này, anh cho em một trăm triệu đô, để em có tiền dự dả đi tìm mấy cậu trai ngon" Mục Hải Long cười đểu nói.
Mục Hải Linh mang túi rời đi.
Trở lại khách sạn, làm với Tần Phong một hồi, cô ta dựa vào đầu giường, lấy điện thoại bấm vào cải video đầu tiên, chắc lưỡi nói: "Cậu Tần, anh nói xem, chị họ của em chăm sóc vóc dáng như thế nào nhỉ. Chị ấy đã từng sinh hai đứa con rồi, thế mà thân hình còn hoàn hảo và xinh đẹp như xưa. Chồng của chị ấy thật có phúc, mỗi ngày đều được ngủ chung với người vợ ngon nghẻ như chị ấy. Em là phụ nữ mà còn hâm mộ muốn chết, huống chi là đàn ông các anh"
Vốn dĩ Tần Phong rất mệt, muốn đi ngủ một giấc.
Nhưng khi nghe lời này, anh ta bật dậy như hăng máu gà, nhìn vào màn hình điện thoại của Mục Hải Linh.
"Người em nói là Mục Thiên Lam hả?"
"Đúng vậy, có phải rất ngon không? Chị ấy còn ngon hơn so với đám phụ nữ mà anh từng lên giường đúng không?"
"Ừ" Tần Phong gật đầu, vuốt cằm nói: "Không lừa em, anh có ý với cô ta lâu rồi, nhưng nghe nói rất khó giải quyết, hơn nữa vẫn chưa có cơ hội đụng tới cô ta, bằng không thì anh sớm đã ra tay"
Mục Hải Linh nhếch miệng cười: "Chuyện này còn không đơn giản sao? Chị ấy ngay Cẩm Châu, anh đóng giả làm đại lý bán hàng, làm bộ muốn nói chuyện làm ăn với chị ấy. Lúc chị ấy đến, anh xử chị ấy ngay tại chỗ không phải là được rồi sao?"
Nhất thời trước mắt Tân Phong sáng lên. "Cách này của em quả thật có tác dụng, đáng để anh thử một lần!"