Mục An Phong nghe vậy thì nghĩ đến bộ dạng hung dữ của chị gái mình, cậu ta cảm thấy rất sợ hãi và nói: "Anh rể, anh có thể gánh vác tiếng xấu thay cho em mà thừa nhận rằng anh là người đã bảo em thay anh đến ngủ với nữ thần Doãn Nhi được không?”
"Anh mạnh mẽ như vậy và chị gái của em cũng rất yêu anh. Hơn nữa, anh không cần phải làm gì cả, cứ để cho em nói chuyện là được. Chị ấy cùng lắm là nổi giận rồi mắng chửi vài xong thôi là kết thúc rồi.”
"Nếu anh không giúp em thì em cũng có thể chịu được sự mắng mỏ và những đòn đánh của chị ấy. Dù sao thì chị ấy cũng là chị gái của em, sẽ không ra tay rất mạnh với em nên em vẫn có thể chống đỡ được."
"Nhưng Vũ Hân đang có một đứa bé trong bụng, nếu cô ấy biết em phản bội cô ấy và chạy đến Hạ Quốc để chơi gái thì cô ấy sẽ rất đau lòng cùng với tức giận, và nhỡ cô ấy bị sinh non thì làm sao bây sao?"
"Anh rể, anh hãy nghĩ lại hồi đó, khi anh đi đến sa mạc, gia đình của chúng ta gặp khó khăn, em đã kiếm tiền để mua sữa bột cho bé Lạc và bé Doanh, ngay cả đứa bé của chính mình em cũng phá bỏ để tập trung anh chăm sóc và nuôi nấng các con của anh. Bây giờ, anh hãy thay em gánh vác tất cả những điều này đi anh rể."
Cậu ta thật sự sợ hãi.
Và cậu ta cũng thật sự lo lắng rằng Lưu Vũ Hân sẽ nghĩ quẩn trong lòng và đòi muốn ly hôn với cậu ta hay những gì tương tự như vậy.
Hiện tại cậu ta đã có nhiều tiền nên đúng là có thể tìm được một người phụ nữ khác đẹp và hấp dẫn hơn nhiều so với Vũ Hân.
Nhưng mà!
Đó là người vợ chịu thương chịu khó đã phải chịu nhiều đau khổ và trải qua rất nhiều sóng gió cùng với cậu ta. Cậu ta thật sự không đành lòng làm cho cô ấy đau lòng và khổ sở cho nên mới chạy đến Hạ Quốc để tìm phụ nữ, nếu không thì sao cậu ta phải đi ra nước ngoài trong khi có thể tìm phụ nữ ở trong nước chứ?
Chỉ là cậu ta không muốn để cho cô ấy biết rằng cậu ta đã tranh thủ trong lúc
cô ấy đang mang thai để đi ngoại tình.
Nhưng nếu chuyện này bị bại lộ và sau khi cô ấy biết chuyện thì cậu ta không dám tưởng tượng được cô ấy sẽ đau lòng nhiều đến mức nào.
Tiêu Thanh vỗ vai cậu ta: "Anh rể cũng muốn gánh vác tất cả trách nhiệm cho em, nhưng Vũ Hân đã biết rồi nên anh rể cũng bất lực."
"Cái gì?"
Mục An Phong hoảng sợ đến mức đôi mắt như muốn nứt ra.
"Vũ Hân đã biết em giả mạo danh nghĩa của anh để đến Hạ Quốc và ngoại tình rồi ư?"
Tiêu Thanh gật đầu.
"Ôi mẹ ơi!"
Bây giờ Mục An Phong đã có suy nghĩ muốn chết đi.
"Anh rể, anh rể à, tại sao anh không giữ bí mật cho em chứ?"
"Hiện tại em trở về thì em phải đối mặt với Vũ Hân như thế nào đây hả anh rể?"
"Anh thật đúng là làm hại em rồi. Tại sao anh lại có thể để cho cô ấy biết một chuyện lớn như vậy? Lúc này mà trở về thì em sẽ không còn mặt mũi nào để gặp cô ấy nữa. Nhỡ cô ấy tức giận quá rồi đòi ly hôn với em thì em phải làm sao bây
giờ?”
"Hu hu..."
Cậu ta bị dọa đến mức bật khóc.
Thôi Duẫn Hạo nhân cơ hội mà lén lút lao ra ngoài cửa sổ.
Khi anh ta đi đã đi trước cửa sổ thì giọng nói của Tiêu Thanh từ phía sau truyền đến.
"Vô dụng thôi, trong nhà của anh đều có người của tôi. Về phần người của anh thì tôi e rằng họ đều đã bị người của tôi xử lý rồi."
Nói đến đây, anh quay sang nói với Mục An Phong: "Cái miệng nói nhiều của mẹ em đã nói với Vũ Hân đang khóc và ồn ào để cho cô ấy không khóc và làm loạn nữa từ sớm rồi. Nhà của chúng ta có rất nhiều người lớn tuổi, có bố mẹ của em, bố mẹ của anh, chị gái của em, em gái của anh nên chẳng lẽ lại không nói cho Vũ Hân ư?”
"Cho nên, sự việc không quá nghiêm trọng như em đang nghĩ đâu, bị mắng là điều chắc chắn rồi nhưng mà cũng sẽ có giới hạn. Em chỉ cần nhẫn nhịn một chút thì mọi chuyện sẽ qua thôi, không cần phải sợ hãi"
Sau khi Mục An Phong nghe thấy vậy thì lúc này, cậu ta mới cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
+
Thôi Duẫn Hạo cũng quay trở lại phòng từ cửa sổ và ngồi trên mặt đất với vẻ yếu ớt.
Kẽo kẹt!
Cửa bị đẩy vào.
Tân An đã người đi vào và báo cáo: "Chủ soái, tất cả thuộc hạ của Thôi Duẫn Hạo ở đây đều đã được xử lý. Hơn nữa, chúng tôi cũng đã giải cứu Lâm Doãn Nhi, là người bởi vì không muốn bị Thôi Duẫn Hạo làm hại nên đã dùng thủy tinh cắt qua mặt và khiến cho khuôn mặt bị hủy rồi"
Anh báo cáo hết mọi chuyện.
“Thần tượng ơi, anh đã đến rồi à"
Lâm Doãn Nhi khóc lóc và đi tới.
"Ôi mẹ ơi!"
Mục An Phong đã bị Lâm Doãn Nhi làm cho kinh hãi.
"Nữ thần Doãn Nhi à, tại sao em lại có thể hủy hoại bản thân trở thành một con quỷ như thế này?"
Lâm Doãn Nhi nhìn về phía Mục An Phong và cắn môi với vẻ tức giận.
Vốn dĩ cô ấy muốn nói rằng tất cả đều là do cậu ta làm hại.