Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói đến đây, ông cụ nhìn về phía Tiêu Thanh và nói: "Chẳng lẽ vì cứu Thiên Sinh mà Thần Soái trở lại Bắc Thanh?" 

Tiêu Thanh gật đầu. 

Ngụy Phương Niên nói: "Nhưng e rằng Thần Soái khó mà cứu được ông ta, bởi bên cạnh Mục Hải Long có rất nhiều cao thủ, còn có cả cao thủ Nhật Bản và rất nhiều cường giả khác, nếu đi cứu một cách tùy tiện chỉ sợ là một đi không trở lại!" 

Tiêu Thanh mỉm cười: "Việc này cụ Ngụy cứ yên tâm, tôi đã có kế hoạch mới dám đi cứu 

chứ!" 

"Đương nhiên không nên trực tiếp xông thẳng vào, nếu bọn họ đánh không lại thì sẽ bắt cụ Đỗ ra uy hiếp khiến tôi không thể nào ra tay nổi" 

"Vì vậy lần này tôi đến tìm ông cụ chỉ là muốn hỏi Mục Hải Long có gửi thiệp mời các ông tham gia buổi lễ kỉ niệm tròn bốn năm hay không, nếu có hãy đưa nó cho tôi, sau đó tôi sẽ ngụy trang bằng cách dán thêm một chòm râu để trà trộn vào trong đó, tùy cơ ứng biến cũng có thể cứu được cụ Đỗ" 

"Có có có!" Ngụy Phương Niên gật đầu, nhặt tấm thiệp từ trong thùng rác ra nói rằng: "Trước đây không lâu Mục Hải Long có phải người đem đến, tôi liền ném thẳng vào thùng rác, cải loại chuột nhắt đó mà cũng đáng để tối đến chúc mừng sao?” 

"Cũng may là chưa bị rách, nếu không thì không có thiệp mời để đưa cho Thần Soái rồi." 

Tiêu Thanh cười ha ha, phủi bẩn cho tấm thiệp mời, sau đó chắp tay đứng dậy nói: "Cụ Ngụy giữ gìn sức khỏe, tôi đi trước đây." 

Ngụy Phương Niên cũng đứng dậy cung kính chào: "Thần Soái nhất định phải cẩn thận đấy, cậu là người tài của đất nước, tôi còn nghe nói nhờ có cậu ở phía sau bí mật chỉ huy nên chiến bộ Tây Cảnh đã thắng lợi, nhưng cậu cũng đừng vì chuyện cỏn con này mà không quan tâm đến mạng sống của bản thân." 

Tiêu Thanh cười nói: "Cụ Ngụy hãy yên tâm, tôi biết chừng mực mà" 

Thoáng chốc đã ba ngày trôi qua. 

Mục Hải Long đã dẫn người đến tầng hầm ngầm của nhà họ Matsushita. 

Cót két! 

Cửa sắt đã mở ra. 

Bên trong có vài người đang bị giam giữ. 

Đỗ Thiên Sinh, Kim Chí Nam, Hồ Thiên Hùng của Tây Bắc Vương cùng với một vài thủ hạ đắc lực của Hồ Thiên Hùng bọn họ giam bị tách biệt nhau. 

"Mục Hải Long, mày là một tên cẩu tặc, mày phải chết một cách đau đớn." 

Vừa thấy Mục Hải Long, Đỗ Thiên Sinh vô cùng kích động như thể đang chờ anh ta, Ngay lập tức ông ta xông lên nóng lòng muốn lột da rút gân của tên cẩu tặc này, nhưng lại bị người của anh ta đạp ngã trên mặt đất. 

"Ha ha!" 

Mục Hải Long ngửa đầu lên cười to: "Các người đều là tù nhân của tôi lại còn dám kêu la ầmĩ, chẳng nhẽ các người không biết chữ chết viết như thế nào sao?" 

"Hừ!" 

Đỗ Thiên Sinh hừ một cải, căm hận nói: "Nếu ông đây sợ chết thì đã không chống đối mày, thật đáng tiếc là không ai giết tao cả nhưng mày cứ yên tâm tất cả tội ác của mày ông trời đều chứng kiến, sớm muộn cũng sẽ có ngày thứ súc sinh như mày sẽ phải chết một cách thê thảm và ngày đó cũng không còn xa đâu!" 

"Tôi sẽ giết chết bà ông!" 

Mục Hải Long cầm cái nạng đập vào đầu Đỗ Thiên Sinh, ngay lập tức máu tươi tuôn ra. 

"Ha ha ha!" 

Đỗ Thiên Sinh nhe răng cười nói: "Mày sợ tao nói trúng tim đen mày sao? Mày yên tâm đi Mục Hải Long à, mày nhất định nhất định phải chết, loại súc vật như mày tuyệt đối sẽ không lộng hành được bao lâu." 

Mục Hải Long giận đến không kìm được, cầm cái nạng đánh liên tục vào người Đỗ Thiên Sinh, anh ta vừa đánh vừa mắng: "Ông đây sẽ để cho ông nguyền rủa tôi, để xem tôi có giết chết ông hay không!" 

"Ha ha!" 

Đỗ Thiên Sinh vừa chịu đòn vừa điên cuồng cười to: "Có gan thì đánh chết tao, còn nếu không tạo ngày ngày nguyền rủa mày không có con trai nối dõi và phải chết một cách thê thảm" 

Sau đó Kim Chí Nam, Hồ Thiên Hùng cùng nhau mắng chửi Mục Hải Long. 

Mục Hải Long tức giận tím người liền cho người đánh bọn họ. 

Đợi đến lúc bọn họ hấp hối, Mục Hải Long mới kêu người dùng tay lại, bước tới nói: "Hôm nay là ngày kỉ niệm vừa tròn bốn năm tôi xưng Vương ở Bắc Thanh, tôi phải đem giết chết cái 

mạng chó của các người để răn đe những người khác, cho dù Tiêu Thanh có đến cứu thì cũng sẽ chết chung với các người." 

"Mày nói cái gì chứ!" 

Nghe Mục hải Long nói những lời này, Đỗ Thiên Sinh và Kim Chỉ Nam kinh ngạc đến ngây người đột nhiên thốt lên: "Cậu Tiêu chưa chết sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK