"Được rồi anh Tiêu, tôi sẽ đưa người đến đó"
Bíp bíp ...
Điện thoại reo lên.
Tiêu Thanh nói với bố vợ đang khóc: "Bố đừng lo, con đã liên lạc với bạn con ở Nhật Bản rồi, trước đây cũng từng cứu bác cả rồi, một lúc nữa bọn họ sẽ đến nơi thôi"
Mục An Minh vừa khóc vừa nói: "Tiêu Thanh, nhà tài phiệt Miki đáng sợ như thế
nào, bố vẫn còn có thể hiểu được chút ít, bác cả của con hạ độc hại chết quản gia của nhà tài phiệt đó, nhà bọn họ nhất định sẽ không tha cho bác con đâu, bạn con cứu được bác cả rồi con có sắp xếp để đưa bác cả về được hay không?
“Đúng rồi, Tiêu Thanh” Mục Thiên Lam cũng lo lắng nói: “Nhà tài phiệt Miki là tập đoàn quyền lực nhất trong bốn nhà tài phiệt ở Nhật Bản, các mối quan hệ của họ ở
Nhật Bản nhất định vô cùng vững vàng.”
"Bác cả hạ độc quản gia của bọn họ, bọn họ sẽ không bao giờ thả ông ấy đi, chỉ cần bọn họ gọi một cuộc điện thoại, toàn bộ Nhật Bản sẽ truy lùng bác cả, vậy thì bạn của anh, đã tốn nhiều sức lực như vậy, có thể thành công mang bác cả về nước
được hay không? Nếu bị bắt, thì có liên lụy đến bạn của anh hay không?”
Cô đương nhiên hy vọng bác cả không sao.
Nhưng cô cũng lo lắng chuyện này sẽ liên lụy đến bạn của Tiêu Thanh.
Suy cho cùng, nhà tài phiệt Miki quá đáng sợ!
Tiêu Thanh nói: "Vợ à, trước tiên đừng lo lắng về điều này, bạn của anh tên Shinichi Shimizu, ở Nhật Bản cũng có một vị trí nhất định, hơn nữa ở Nhật Bản còn có phái Thân Long và phái Cửu Long, bạn anh Shinichi, thuộc phái Thân Long".
"Cùng với việc Long Quốc của chúng ta càng ngày càng lớn mạnh, thì tại Nhật Bản cũng ngày càng có nhiều phái Thân Long ủng hộ chúng ta, bao gồm cả trong nội các, cũng có rất nhiều người của phái Thân Long, hơn nữa địa vị của bố mẹ Shimizu trong nội các cũng không hề nhỏ”
"Vì vậy, chúng ta phải có lòng tin vào Shimizu, tin tưởng anh ta nhất định có thể cứu được bác cả”
Sau khi Tiêu Thanh nói một hồi, Mục Thiên Lam và Mục An Minh đã cảm thấy
nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Anh à, anh phải kiên trì, Tiêu Thanh đã phải người đến cứu anh, anh bắt buộc
phải kiên trì, đợi bọn họ đến cứu anh, anh có biết không? Anh không vì bản thân mình
thì cũng phải vì bé Kiệt. Bố của nó không phải là người, nó chỉ có thể dựa vào người
ông nội này để dẫn dắt mình đi theo con đường đúng đắn, bất luận thế nào, cũng
phải sống sót trở về, dẫn Kiệt đi theo con đường đúng đắn. Anh có biết không, anh cả?"
Mục An Minh nói với Mục An Quốc trong điện thoại.
Tiếng ho...
Mục An Quốc bị thương nặng, ông ta bị trúng một phát đạn ở sau lưng, xuyên
thẳng vào ngực, máu chảy rất nhiều, chân và tay cũng bị bắn, mất nhiều máu, thị lực
của ông ta đã dần trở nên mơ hồ, không còn chống đỡ nổi nữa.
Nhưng khi nghe đến Kiệt thì ông ta không nhẫn tâm bỏ lại đứa cháu trai của mình.
“An Minh, Tiêu Thanh, Thiên Lam, bác cả không chịu được nữa rồi, giúp bác chăm
sóc Kiệt, dạy dỗ nó đi theo con đường đúng đắn, được không?” Mục An Quốc rơi lệ,
khó khăn lắm mới nói ra được câu này.
"Không" Tiêu Thanh nói: "Chúng cháu còn bé Lạc, còn bé Doanh, cháu và Thiên
Lam còn định sinh thêm một hai lần nữa, chúng cháu phải còn phải dạy con của
chúng cháu, không có thời gian để dạy bảo Kiệt nữa, thêm vào đó, Kiệt bị chẩn
thương nặng ở đầu, có lẽ lớn lên sẽ có chút đần độn, chăm sóc một đứa trẻ đần độn
mệt đến thế nào, bác cũng biết rõ”
"Hải Long đã làm quá nhiều có lỗi với chúng cháu, cứu con của anh ta, coi như là lòng tốt của chúng cháu, nhưng chúng cháu cũng không phải là Bồ Tát, sẽ không thể chăm sóc con của kẻ súc sinh cả đời, vì vậy bác phải trở về tự mình chăm sóc nó, bác biết không?"
"Nếu bác không quay lại, chúng cháu sẽ gửi Kiệt đến cô nhi viện"
“Không được!” Mục An Quốc lắc đầu: “Đừng gửi cháu bác đến cô nhi viện. Nó vẫn còn có bác, nó không phải là cô nhi. Bác phải trở về để chăm sóc nó, cho dù nó có trở đần độn, bác cũng sẽ chăm sóc nó cả đời, tuyệt đối không bao giờ rời xa nó!"
“Vậy thì bác phải cắn răng chịu đựng, đừng nói nữa, giữ sức đi” Tiêu Thanh nói.
Mục An Quốc nhẹ nhàng gật đầu, cắn răng chịu đựng.
Còn tất cả mọi người, nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhìn Mục An Quốc càng
ngày càng chảy nhiều máu, sắc mặt ngày càng tái nhợt, thậm chí mắt đã không thể
mở ra được nữa, trái tim mọi người như thắt lại, đặc biệt là Mục An Minh, đau lòng khóc.
"Anh cả! Cố lên! Cố lên!"
"An Minh, anh cả, thật sự đã cố hết sức rồi, không chịu được nữa rồi”
Mục An Quốc nằm trên mặt đất, không thể cầm nổi điện thoại trên tay nữa, giọng nói của ông ta trở nên rất yếu.
Ngay khi mọi người cảm thấy lo sợ muốn chết.
Đột nhiên!