Lập tức có hai gã côn đồ của nhà họ Mã sải bước đi về phía Tiêu Thanh.
"Cổ An Bình, mày bị mất trí à, mày lỗi một người vô tội vào làm gì?" Cố An Kỳ giận
dữ đến mức không kiềm chế nổi hét toáng lên.
Cổ An Bình cười nhạt nói: "Bởi vì tao không thể để mặc kẻ khác truyền tin tức này
đi, vậy nên chúng mày phải chết, người ta cũng sẽ không biết chúng mày chết như
thể nào đâu, ha ha ha!"
Kết quả, khi tiếng cười của anh ta vang lên, ngay lập tức nghe hai tiếng bịch bịch.
Sau đó, hai gã côn đồ của nhà họ Mã bay ngược ra, trong số đó có một người nên trúng Cổ An Bình, khiến anh ta bật té ngửa.
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung nhìn chằm chằm Tiêu Thanh.
"Trời!"
Cố An Kỳ kinh ngạc đến ngây người!
Người này còn có bản lĩnh như vậy sao?
Ngay cả hai tên võ giả của nhà họ Mã mà cũng đánh thắng được?
"Lúc đầu tôi cũng không muốn quan tâm đến chuyện nhà các người đầu, tiếc là các người lại muốn diệt khẩu tôi, vậy thì tôi cũng không thể không xía vào một chút."
Tiêu Thanh vỗ tay hai cái, nhàn nhạt nói: "Thả người ra, sau đó thì cút đi, tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, bằng không thì các người tự gánh lấy hậu quả"
Lời này vừa được nói ra, Mã Đông Mai giận dữ: "Mày là cái thá gì chứ? Dám nói chuyện với bọn tạo như thế, chán sống phải không?"
"Anh mau chạy đi!" Cố An Kỳ hô to: "Bọn họ là người nhà họ Mã, bá chủ ở Bắc Châu, anh không trêu chọc nổi đâu, mau chạy trốn đi. Hãy truyền tin tức ra ngoài, đừng để tôi và đại sư Khương chết không rõ ràng, chạy nhanh lên!".
"Chạy cái rắm!" Cố An Bình phẫn nộ đứng lên, quát to: "Chú hai, tên này có vẻ rất
có bản lĩnh, chú màu đánh chết nó đi, đừng để cho nó chạy thoát, nếu không thì chuyện của chúng ta sẽ bại lộ!"
"Được!"
Mã Kim Phong nháy một cái ra xa năm mét, bàn tay tát về phía Tiêu Thanh.
"Chạy nhanh lên!"
Cố An Kỳ sốt ruột hét khản cả giọng: "Tên ngu ngốc này, sao anh không nghe lời tôi chứ. Anh cho rằng anh có chút bản lĩnh thì sẽ có thể xem thường bọn họ sao?"
"Tôi nói cho anh biết. Ở trước mặt bọn họ, anh chỉ là một con kiến hội mà thôi,
bọn họ có thể nghiền chết anh một cách rất dễ dàng, cho nên anh không cứu được
chúng tôi đâu. Mau chạy trốn đi mà, nhanh lên đi!"
Cô ta hy vọng Tiêu Thanh chạy trốn, sau đó sẽ báo cảnh sát. Còn nếu như ngay cả Tiêu Thanh cũng chết thì không một ai biết được chuyện mà Cố An Bình làm, vậy thì quá tiện nghi cho cái tên súc sinh Cố An Bình này rồi.
Nhưng mà, Tiêu Thanh cũng không chạy.
Anh đứng đó bất động như núi.
"Ha ha!"
Cố An Bình không nhịn được cười to: "Cố An Kỳ, mày muốn nó chạy trốn xong rồi
báo cảnh sát bắt tao chứ gì? Mày nghĩ cũng đừng hòng nghĩ, bởi vì nó chỉ là một hạt
cát. Vốn dĩ nó không biết bọn tao kinh khủng như thế nào, không chừng nó còn đang
định làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa kìa!"