“Vô dụng thôi” Mục An Quốc đau khổ nói: “Bác sĩ nói, bé Kiệt đã chết não rồi, tim thằng bé tạm thời chưa ngừng đập, nhưng sẽ ngừng đập từ từ, họ nói không cứu sống nữa rồi” .
“Bác đã đưa bé Kiệt đi đến mấy cái bệnh viện, họ đều nói y như vậy?
“Vậy nên, bác liền đưa bé Kiệt về nhà, nhìn thấy thằng bé trông như thế này, trái tim của bác..”
Ông ta liên tục đấm vào lồng ngực của mình, đau khổ tột cùng. Lúc này, Tiêu Thanh nói: “Cháu sẽ thử xem có thể cứu bé Kiệt được không" Mục An Quốc mừng rỡ. “Tiêu Thanh, cháu có thể cứu bé Kiệt sao?” Ông ta thực sự không dám tin vào những gì mà mình vừa nghe thấy. “Để con thử xem, có lẽ nên có hy vọng”.
Nói dứt lời, Tiêu Thanh ngưng tụ chân nguyên, từng cây kim châm vàng, được anh ngưng tụ lại, đâm vào các huyệt đạo trên đầu bé Kiệt.
Ánh mắt mọi người đều chăm chú vào động tác của anh. Điều này cũng quả thần kì, quá lợi hại rồi!
Rất nhanh sau đó, khi vài mũi kim đâm xuống, khóe miệng và lỗ mũi của bé Kiệt tách ra, máu chảy ra, thằng bé phát ra một tiếng ho yếu ớt.
“Trời ơi! Thực sự đã cứu sống bé Kiệt rồi này!”
Mục An Quốc xúc động lắm rồi, nhẹ lay bé Kiệt rồi kêu lên: “Bé Kiệt tỉnh đi, tỉnh dậy nhìn ông nội này”.
“Vết thương của bé Kiệt tương đối nghiêm trọng, do mất máu quá nhiều nên tạm thời không thể tỉnh lại được, có điều nếu tụ máu chảy ra ngoài thì não của thằng bé sẽ không chết, đưa đến bệnh viện, trên căn bản là có thể trị được.” Tiêu Thanh nói.
"Hu hu..." Mục An Quốc quỳ gối lên cảm động rơi nước mắt.
“Tiêu Thanh, cảm ơn cháu không tính toán hiềm khích lúc trước mà đã cứu cháu trai bác, đại ân đại đức của cháu, cả đời này bác sẽ không quên, cũng không biết nên báo đáp cháu như thế nào nữa rồi”
Tiêu Thanh đỡ Mục An Quốc dậy và nói: “Trả ơn thì không cần đâu. Còn tên súc sinh Mục Hải Long kia thì sao?”
Mục An Quốc tức giận nói: “Con cầm thú kia, ngay cả con ruột của nó cũng không quan tâm, nó dám nói chết thì cũng đã chết rồi, nó cũng lười phải chăm sóc, nó liền vội vàng muốn bỏ chạy, bởi nó sợ bà cụ đi tìm con, nói cho con biết tung
tích của nó, vì thế tối hôm qua đã dẫn Nam Hương với hai đứa nhỏ đi Nhật Bản trốn cả rồi”
Bà cụ Mục vô cùng tức giận: “Bà thật sự quá mù quáng, bà đã từng chiều chuộng tên súc sinh như vậy. Thật sự không bằng con lợn hay con chó, một người ngay cả con mình chết cũng không quan tâm, còn trông chờ vào nó cái gì nữa?”
Nói đến đây, bà cụ nhìn Tiêu Thanh và nói: "Nếu sau này con thú này vào tay cháu, thì cháu hãy giết thẳng nó đi, đừng cho nó bất cứ cơ hội nào, nó không còn là người nữa, gia đình họ Mục của bà cũng không có tên súc sinh như vậy!”
“Tiểu Thanh”
Bà cụ Mục vừa nói dứt lời, Mục An Quốc đã nắm lấy tay Tiêu Thanh và nói với vẻ xấu hổ: “Bé Kiệt là do một tay bác nuôi dưỡng, nó là một cậu bé ngoan, nó cũng thường nói về bé Lạc và bé Doanh, lúc có đồ ăn liền hỏi bác rằng anh và chị ở đầu rồi, nó muốn cho anh và chị của nó đồ ăn, chính là bởi vì nó nhớ rõ bé Lạc và bé Doanh đã từng cho nó đồ ăn”.
"Hơn nữa, tính cách của một con người đều là được dạy bảo từ khi còn nhỏ, chỉ cần được dạy dỗ tốt thì sẽ không trở thành người xấu".
"Bác cả biết rằng, sự tồn tại của Hải Long là mối đe dọa to lớn đối với cháu và Thiên Lam, cũng như bé Lạc và bé Doanh. Bác hy vọng cháu và Thiên Lam có thể nuôi dạy bé Kiệt như con trai, công ơn nuôi dưỡng cao hơn trời, bác tin sau này bé Kiệt lớn lên, sẽ hiểu chuyện mà nghe lời cháu và Thiên Lam”
Nghe nói như vậy, Mục Thiên Lam đã lau máu cho bé Kiệt và nói: "Bác cả à, bé Kiệt đã qua cơn nguy kịch, rất có hy vọng cứu được nó. Tại sao bác vẫn còn muốn nghĩ quẩn?".
Mục An Quốc cười cay đắng nói với Mục Thiên Lam: “Bác không phải là muốn tự sát, bác là muốn thay con và Tiêu Thanh, tự tay giết chết tên tai họa Hải Long này!"
“Gì chứ!”