Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đám người Lý Nam Hương, có người cười đến bật ngửa. 

 

"Tuệ Lan à. Sau khi cười to một trận, Lý Nam Hương hỏi: "Đối vòng tay này của chị, còn có vòng cổ Thiên Châu này nữa, em thấy chúng thế nào?" 

 

Ngô Tuệ Lan muốn khóc. Đó là đối vòng tay và vòng cổ Thiên Châu của bà ta đã bị Mục Hải Long cướp lấy, bây giờ Lý Nam Hương cầm cái này đến khoe khoang với bà ta đúng là xát muối vào vết thương của bà ta rồi.

 

Nhưng bà ta vẫn nở một nụ cười trông rất khó coi: "Rất đẹp, nhất định rất quý giá, vô cùng hợp với khí chất của chị dâu cả" 

Lý Nam Hương hài lòng gật gù, kéo ghế ngồi xuống bắt chéo hai chân rồi nói: “Giày cao gót của chị vừa mới lau xong, tại sao lại dính bụi rồi?" 

“Em lau cho chị, em lau cho chị ngay đây”

Ngô Tuệ lan ngồi xổm xuống, lau giày cho bà ta để lấy lòng. 

Lý Nam Hương cười đắc ý, bê một cốc rượu vang lên đổ vào đầu Ngô Tuệ Lan rồi giả vờ kinh ngạc nói: "Ôi trời, Tuệ Lan xem chị kia, đến cái cốc mà cũng không cầm chắc, đổ đầy rượu vào đầu Tuệ Lan rồi, Tuệ Lan sẽ không trách chị chứ?" 

Mục Thiên Lam nhìn mà lòng run rẩy run rẩy, tức giận mãi không thôi. 

Lý Nam Hương cố ý muốn làm mẹ cô mất mặt! 

Ngô Tuệ Lan cũng tức, tức đến phát khóc nhưng đứng dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu nên bà ta chỉ có thể cười nói: "Đây là rượu chị dâu cả thưởng cho em, sao em có thể sẽ trách chị dâu cả được chứ?"

“Ha ha!” Lý Nam Hương cười ầm lên một cách thoải mái: “Tuệ Lan à, em cũng 

biết nói chuyện thật đấy!” 

Bà ta VỖ VỖ mặt Ngô Tuệ Lan, bày ra dáng vẻ tiểu nhân đắc chí rồi nói: “Trên giày cao gót của chị toàn là rượu, nếu như có một con chó giúp chị liếm sạch rượu trên 

đó thì thật tốt” 

Ngô Tuệ Lan biết Lý Nam Hương muốn mình trở thành một con chó, liếm sạch giày cho bà ta. Trong lòng Ngô Tuệ Lan cực kỳ không tình nguyện nhưng bà ta sợ bị 

Lý Nam Hương đánh nên cười chua chát nói: “Chị dâu cả, nếu như chị không chê thì 

em... giúp chị liếm sạch” 

“Em là chó sao?” Lý Nam Hương cười hỏi. 

Ngô Tuệ Lan gật gật đầu. 

Lý Nam Hương nhếch miệng cười: “Kêu hai tiếng cho chị nghe xem” 

“Gâu gâu!” Ngô Tuệ Lan kêu lên hai tiếng. 

"Ha ha!" 

Tất cả người có mặt ở đó đều cười nghiêng ngả. 

Đám người Mục Thiên Lam hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng họ có thể làm gì được đây? 

Lúc này Lý Nam Hương thả chân xuống rồi cười mà nói: “Mặc dù con chó như em trông hơi già một chút nhưng ở đây cũng không có con chó nào khác tốt hơn. Vậy thì cứ để con chó này liếm sạch rượu trên giày giúp chị đi”

Trong lòng Ngô Tuệ Lan thầm mắng to: “Con đàn bà khốn nạn đáng chết này, cố ý thả chân xuống muốn bà đây bò trên đất liếm giày cho mình, đúng là ghê tởm! Nếu 

một ngày nào đó bà đây có thể lật đổ tình thế thì chắc chắn bà đây sẽ không cho 

mày một cơ hội nào cả mà sẽ thẳng chân dẫm chết!” 

Sau đó, bà ta bò trên mặt đất. 

“Tuệ Lan, bà đứng dậy” Mục An Minh không nhìn nổi nữa nên kéo Ngô Tuệ Lan lên rồi nói với Lý Nam Hương: “Chị dâu cả, vốn được sinh ra từ cùng một gốc thì sao phải làm khó nhau như vậy? Chúng ta đều là người một nhà, chị có cần phải sỉ nhục 

nhân cách của Tuệ Lan như thế không?” 

Lý Nam Hương đứng lên, tát thẳng vào mặt Mục An Minh rồi mắng: “Chú có tư cách gì mà bất bình thay bà ta? Chú có biết là trong khoảng thời gian tôi bị bắt vào ngục giam, ngày nào VỢ của chú cũng đến chọc tức tôi, khiến cho tôi tức đến mức hộc máu không?” 

“Tôi dùng cách này báo thù bà ta để lòng tôi thoải mái một chút, chú bất mãn cái gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK