Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có anh cả của anh ta là "Vương" phái tới hai cao thủ Thần Cảnh, có thể nói Tần Phong đang phấn khích chết đi được. 

Bởi vì anh ta biết "Vương" không ra tay thì thôi, đã ra tay đối phó ai thì kẻ đó chắc chắn phải chết, điều đó không có gì cần phải nghi ngờ! 

Bây giờ "Vương" báo thù cho anh ta, phái ra hai cao thủ đi đối phó Tiêu Thanh, anh ta tin chắc Tiêu Thanh sẽ phải chết! 

"Cậu chính là Tiêu Thanh?" 

Mẹ Tần Phong là Hoàng Bích Linh vừa đánh giá Tiêu Thanh vừa hỏi. 

"Không sai" Tiêu Thanh gật đầu. 

Hoàng Bích Linh lạnh lùng nói: "Nể tình công lao của cậu, tôi sẽ cho cậu chết toàn thây, cũng cho phép cậu tự sát. Muốn tôi cho người ra tay hay là cậu tự mình ra tay, cậu chọn một đi." 

Bà ta nói với giọng điệu không cho phép người ta phản đối hay chất vấn bất cứ điều gì, như thể bà ta muốn Tiêu Thanh chết thì Tiêu Thanh nhất định phải chết vậy! 

"Mẹ, anh ta thì có cái công lao gì chứ?" Tần Phong tò mò. Anh ta cũng không biết Tiêu Thanh chính là Hộ quốc chiến soái. 

Hoàng Bích Linh nói: "Trở về rồi nói sau, mẹ đang xả giận giúp con đấy, đừng xen mồm vào" 

Bà ta không muốn nói cho mọi người biết thân phận của Tiểu Thanh, dù sao thì giết Hộ quốc chiến soái là việc sẽ khiến cho công chúng phẫn nộ. 

"Vâng." Tần Phong ngậm miệng. 

Hoàng Bích Linh nhìn Tiêu Thanh hỏi: "Cậu chọn tự sát hay là để tôi cho người ra tay, suy nghĩ xong chưa?" 

Tiêu Thanh cười một tiếng: "Bà không cần đưa ra lựa chọn làm gì, tôi sẽ không chọn. Ngược lại là bà, xả giận cho con trai bà thì cũng phải có lý do hợp lý chứ. Con trai bà bị tinh trùng lên não, thấy vợ tôi xinh đẹp, muốn cưỡng ép vợ tôi, chẳng lẽ tôi dạy dỗ anh ta một chút thì là sai sao?" 

Phu nhân kia nghe vậy thì tức giận nói: "Vợ cậu không quyến rũ con trai tôi thì làm sao con trai tôi có thể ra tay với một người đàn bà đã có chồng hả?" 

"Tôi không có!" Mục Thiên Lam nói: "Tôi vốn dĩ không quen biết anh ta, cũng chưa từng gặp anh ta. Là anh ta lừa gạt tối đi bàn chuyện làm ăn, sau đó ra tay với tôi, tôi phản kháng nên đã cắn tại của anh ta, đây là hành vi tự vệ. Bà tức giận thì tôi có thể hiểu, nhưng con trai bà có lỗi trước, bà vốn nên giáo dục anh ta cho tốt chứ không phải là tới báo thù chúng tôi." 

"Nói láo!" Tần Phong tức giận gầm lên: "Cô đến tìm tôi bàn chuyện làm ăn mà ăn mặc hớ hênh như thế, còn làm mấy hành động cám dỗ tôi, tôi không khống chế được mới ra tay với cô. Cô nói bàn chuyện làm ăn nên tôi cũng đã rất phối hợp rồi, kết quả 

chồng cô tới thì cô lại giả bộ vô tội, còn cắn lỗ tai tôi, nói tôi cưỡng ép cô cái gì." 

"Cái loại đàn bà như cô, nhìn bề ngoài thì thuần khiết nhưng bên trong thì lẳng lơ có khác gì gái điếm không hả?". 

"Tóm lại là cô cố ý khiến tôi phạm tội, bị chồng cô phát hiện thì cắn tôi một cái, hại tôi bị chồng cô đánh thảm như vậy. Tôi phải trả thù chồng cô, cũng phải trả thù cô!" 

Nhà họ Tần cũng là gia tộc có tiếng tăm, anh ta phải bịa đặt để giữ gìn thể diện. cho nhà họ Tần, nếu bị người ngoài biết anh ta cưỡng ép một người phụ nữ đã có chồng thì sẽ bị người ta cười nhạo đến chết. 

Nếu như người phụ nữ có chồng này cố ý khiến anh ta phạm tội, anh ta không khống chế được thì mọi người cũng có thể hiểu thôi. 

Dù sao cũng là đàn ông mà, sao chống đỡ được việc người đẹp chủ động như vậy đây? 

"Anh nói bậy! Rõ ràng là. ." 

"Im miệng!" Hoàng Bích Linh ngắt lời của Mục Thiên Lam, phẫn nộ nói: "Cái đồ hèn hạ này, xúi giục con trai tội phạm tội còn dám cắn ngược lại à, đợi sau khi tội giết chồng cô rồi xem tội giết chết có như thế nào!" 

Nói đến đây, bà ta chỉ về phía Tiêu Thanh: "Giết chết cậu ta cho tôi!" 

"Dạ, bà chủ!" 

Ngay sau đó có một ông già bước ra, khí thế trên người tăng vọt, khiến hô hấp của tất cả mọi người ở đây trở nên khó khăn. 

Tiêu Thanh có thể nhìn ra được thực lực của ông già này rất mạnh, nói: "Muốn ra tay thì được thôi, đi ra bên ngoài mà đánh, đừng vạ lây đến người vô tội." 

"Được." 

Hoàng Bích Linh nói: "Ở đây đều là tầng lớp tinh anh của Cẩm Châu, khiến bọn họ bị chết hay bị thương đều không ổn, đi ra bên ngoài trừng trị thằng nhóc này" 

Dứt lời, bà ta mang đám người ra khỏi hội sở. Ngay sau đó tất cả mọi người bên trong hội sở cũng đi hết ra bên ngoài. "Nhóc con, lên đây đi" 

Một ông già bay lên hai mươi thước trên không, mắt nhìn xuống kêu to với Tiêu Thanh. 

Mục Thiên Lam lo lắng nói: "Tiêu Thanh, đánh thắng được không?" 

Tiêu Thanh cười với cô: "Chúng đã tìm tới cửa rồi, đánh thắng được hay không cũng phải thử một chút, cũng không thể mặc cho người ta xâu xé phải không nào?" 

Mục Thiên Lam nghe thấy vậy thì trái tim đập thình thịch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK