Bà cụ bị dọa sợ, rụt cổ lại, không dám thở mạnh.
Mục An Quốc nói: "Hải Long, bà nội con nói không sai, ai cũng có cuộc sống riêng, đừng đến làm phiền người ta, lúc nhà chúng ta gặp nạn, Thiên Lam tốt bụng cho chúng ta tiền, ba đứa con của con cũng có miếng cơm để ăn."
"Hơn nữa, con cũng đừng quên đi nỗi đau vết thương chưa lành, người một nhà cứ sống bình thường như vậy không được sao? Tại sao cứ phải..."
"Cầm mồm! Ông cũng câm mồm cho tôi!" Không đợi Mục An Quốc nói xong, Mục Hải Long hét lên: "Ông chưa từng bị Ngô Tuệ Lan cầm kim tiêm đâm, ông sẽ không hiểu loại đau khổ này, ông cũng chưa từng bị nhốt vào nhà ngục nên cũng sẽ không hiểu được loại đau khổ này"
"Con đàn bà thổi Ngô Tuệ Lan kia hại tôi quá nhiều rồi, tôi nhất định phải giết chết bà ta, nếu không, tôi nuốt không trôi cơn khó chịu đó!"
"Còn Tiêu Thanh, anh ta hủy hoại tối, kéo tôi từ trên thiên đường xuống địa ngục, khiến tôi phải chịu đựng quá nhiều quá nhiều đau đớn!"
"Cho nên, tôi sẽ không bỏ qua cho cả nhà bọn họ, chết cũng sẽ không bao giờ, tôi nhất định phải trả thù bọn họ, ai còn dám khuyên tôi thì đừng trách tôi không khách khí với người đó!"
Anh ta giống như một người điên đi ra từ bệnh viện tâm thần, sắc mặt cực kỳ dữ tợn, khiến ba đứa con của anh ta cũng sợ đến khóc lên.
"Tôi ủng hộ Hải Long!" Lý Nam Hương oán hận nói: "Chưa diệt trừ cái nhà này, tôi cũng không thể nuốt trôi khó chịu kia!"
Trương Thanh Hoa cũng giơ tay: "Tôi cũng ủng hộ Hải Long!"
"Ha ha!" Mục Hải Long cười to: "Vẫn là mẹ và bà dì hiểu chuyện, biết ủng hộ tôi, nhưng mà lần này tôi phải cẩn thận một chút, phải điều khiển trong bóng tối, sẽ không xuất hiện như bây giờ, tránh cho rơi vào tay cái tên lòng heo Tiêu Thanh kia, hậu quả thực sự không tưởng tượng nổi."
Nói đến đây, anh ta nhìn về phía Mục Hải Linh: "Hải Linh, em phải hiểu rõ, em đi theo cậu Tần sẽ không có kết quả, cái người có gia cảnh giống như cậu Tân không
thể nào cưới em đâu, hai người không môn đăng hộ đối, cho dù cậu Tần bằng lòng cưới em, người nhà cậu Tần cũng sẽ không bằng lòng"
"Cho nên, cậu Tần chỉ chơi đùa với em thôi, chờ đến khi chơi chán em thì sẽ bỏ rơi em, cùng lắm là cho em vài trăm tỉ phí chia tay"
"Vì vậy, em phải nghe anh, nhân lúc bây giờ em và cậu Tần có quan hệ tốt, lợi dụng cậu Tần, kích động mâu thuẫn giữa cậu Tần và Tiêu Thanh, chỉ khi mâu thuẫn giữa hai người bọn họn sâu sắc hơn, anh cả của cậu Tần mới có thể ra tay với Tiêu Thanh, em biết chưa?"
Nét mặt của Mục Hải Linh đầy lo lắng nói: "Vậy em sẽ không sao chứ?"
"Em có thể xảy ra việc gì?" Mục Hải Long cười nói: "Cùng lắm là em bị bỏ rơi, dù sao em cũng sẽ bị bỏ rơi, sớm hay muộn đều như nhau, sao không mượn tay anh ta diệt trừ Tiêu Thanh?"
"Chỉ cần em thành công mượn tay cậu Tần diệt trừ Tiêu Thanh, anh cho em thêm ba mươi nghìn tỉ, anh không thiếu tiền, tiền của Matsushita ở ngân hàng Thụy Sĩ anh cũng có thể lấy, cho nên bây giờ, thứ anh không thiếu nhất chính là tiền, em biết chưa?"
Mục Hải Linh gật đầu một cái: "Em biết, vậy em phải làm sao?"
"Tạm thời không cần em làm gì, chờ anh thông báo là được." Mục Hải Long nói.
Nửa tháng sau.
Tiêu Thanh đã hoàn thành đợt tu luyện.
Đã qua một tháng rưỡi thời hạn một năm với Thẩm Hoàng Hùng, mặc dù tu vi của Tiêu Thanh có tăng lên, nhưng không hề rõ rệt, cứ với cái tốc độ đi xuống này, sau thời hạn một năm, hoàn toàn không thể chiến thắng Thẩm Hoàng Hùng.
"Nếu mà có một trăm cây vị thuốc ngàn năm thì tốt. Trong lòng Tiêu Thanh suy nghĩ.
Lúc này, Tần An đi tới: "Đại ca, có tin tình báo quan trọng."
"Tình báo gì?" Tiêu Thanh tò mò.
Tần An nói: "Mấy ngày nay, thuộc hạ chạy khắp các thị trường dược liệu lớn cả nước, cũng không mua được dược liệu ngàn năm, nhưng mà lấy được một tin tức là từ một tuần trước, tại một thị trường dược liệu ở Đông Bắc, cô cả của Giải trí Ưng Hoàng mua được tám cây nhân sâm ngàn năm".
"Thật sao?"
Mắt Tiêu Thanh sáng lên.
Tân An nói: "Là thật, tám cây nhân sâm ngàn năm này là một ông chủ tiệm thuốc mua giúp cô ta, tiêu sáu mươi nghìn tỉ, náo loạn cả thị trường được, không phải giả đâu."
"Thuộc hạ nghĩ, Giải trí Ưng Hoàng làm ăn buôn bán, chắc là mua để cất giữ, nếu như đại ca có thể ra giá cao, có lẽ người ta bằng lòng bán."