Trong phòng. Bà cụ ngồi trên mép giường, khóc như muốn chết đi sống lại.
“Nghiệp chướng, tôi thật sự đã tạo ra nghiệp chướng rồi, nếu như sớm biết Hải Long sẽ trở nên độc ác như một con súc vật như vậy thì tôi đã không yêu thương nó nhiều đến thế, biết vậy thì đã sớm bóp chết nó từ khi nó còn nhỏ xíu cho xong, vậy thì bây giờ sẽ không có một tên ma quỷ mất hết tính người như thế này rồi”
“Tôi đúng là có mắt như mù nên mới yêu thương thành một con ác quỷ như vậy. Nếu như lúc trước người mà tôi yêu thương là Thiên Lam và An Phong chứ không phải yêu thương tên súc sinh này thì chắc chắn bây giờ tôi đã được sống một cuộc sống lúc về già an lành biết bao!”
“Ông trời ơi, cầu xin ông cho tôi một cơ hội để bắt đầu lại, để tôi có thể yêu thương gia đình nhà Thiên Lam, và không bao giờ đi yêu thương gia đình nhà súc sinh Hải Long này nữa!”
Bà cụ đã hối hận đến mức ruột gan như muốn vỡ vụn ra rồi.
Đứa cháu trai mà mình hết mực yêu thương vậy mà lại có thể đánh mình, hại cái thân già lọm khọm này của mình ngã đến gãy cả cánh tay, đến cả đầu cũng bị đập đến nỗi vỡ ra, ấy thế mà tên súc sinh này lại không thèm đoái hoài gì đến, lại còn tịch thu cả điện thoại của mình rồi nhốt lại trong phòng, còn không buồn đưa mình đi chữa trị vết thương nữa chứ.
Bên trong thâm tâm bà hối hận đến nhường nào thì chỉ có một mình bà là người hiểu rõ nhất.
Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại thì nhất định bà sẽ bóp chết Mục Hải Long.
Tên súc sinh này thật sự làm cho bà hận đến tận xương tận tuỷ! “Làm thế nào để tôi có thể thoát ra ngoài được đây? Tôi phải làm gì đây?”
Bà cụ muốn ra ngoài để đi báo tin, nhưng lại không ra ngoài được, đi qua lại trong phòng một cách đầy lo lắng.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy cao hơn một trăm mét, huyết áp của bà cũng muốn tăng lên.
Nhìn một lúc lâu, sau đó bà cắn chặt răng lại. “Bất cứ giá nào!” Bà đi vào tủ quần áo rồi buộc quần áo của mình lại với nhau. Mà lúc này. Tại nhà họ Tần ở Thâm Thành. Đây là một gia tộc khiêm tốn, cũng là một gia tộc siêu giàu có vô hình, trong
danh sách của những người giàu có và có quyền thế thì không thấy có sự tồn tại của gia tộc này, nhưng gia tộc này vô cùng trâu bò, lại còn rất có tiền. Toàn bộ Long Quốc cũng không tìm ra được gia tộc thứ hai có nhiều tiền hơn so với nhà họ Tân!
Tập đoàn Penguin có tám phần trăm cổ phần! Lại thêm sáu phần trăm cổ phần của Tập đoàn Ba Tư! Trong cả bốn ngân hàng lớn tất cả đều có hai phần trăm cổ phần!
Một số công ty hàng đầu trong lĩnh vực rượu cũng có từ hai đến năm phần trăm cổ phần!
Ngoài ra cũng đầu tư vào nhiều các doanh nghiệp cả trong và ngoài nước. Tổng giá trị tài sản phải lên đến hơn mười bảy nghìn năm trăm tỷ đồng! Là một nhà giàu sang quyền thế vô hình danh xứng với thực hàng đầu! “Ông chủ ông chủ!”.
Giờ phút này, quản gia nhà họ Tân chạy vào phòng khách một cách vội vàng như có lửa đốt sau lưng.
“Ông Lưu, có chuyện gì mà vội vàng như vậy?”
Một người đàn ông sáu mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn lại giống như bốn mươi tuổi đang ngồi uống trà, thấy quản gia hoảng hốt như vậy thì hỏi một câu một cách thản nhiên.
Quản gia rụt rè trả lời: “Ông chủ, vừa rồi vệ sĩ của cậu chủ nhỏ mới gọi điện thoại đến cho đội trưởng đội vệ sĩ nói ở Cẩm Châu cậu chủ nhỏ bị người ta cắn đứt lỗ tai, lại còn bị người ta đánh vỡ cả xương mặt, bây giờ đang hôn mê cấp cứu trong bệnh viện”
“Cái gì cơ?”. Tần Bác Sơn chần chừ đứng dậy.
“Những gì ông nói đều là sự thật sao? Tại của Tần Phong bị cắn đứt, lại còn bị người ta đánh cho thảm như vậy? Bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện nào rồi?”
Quản gia gật gật đầu: “Là vệ sĩ bên cạnh cậu chủ nhỏ nói ạ, chắc không phải là giả đâu ạ?”
Răng rắc! Tần Bác Sơn siết chặt nắm đấm lại.
Một quý phụ hỏi ngay lập tức: “Là ai đã làm điều đó? Là ai đã làm con trai tôi phải vào bệnh viện cơ?”.
Quản gia trả lời: “Vệ sĩ bên cạnh cậu chủ nhỏ nói là cậu chủ nhỏ muốn hãm hại mỹ nhân số một phương Đông Mục Thiên Lam, nên bị Mục Thiên Lam cắn đứt lỗ tại, sau đó chồng của Mục Thiên Lam chạy tới, nên cậu chủ nhỏ đã bị đánh thành ra như vậy”
“Cái gì!” Tần Bác Sơn nhíu hàng lông mày lại thật chặt.
“Là chồng của Mục Thiên Lam làm sao?” “Đúng vậy thưa ông chủ”