Mục Hải Long cũng gắp một miếng thịt sau đó cho vào miệng rồi bắt đầu nhai.
Mục An Quốc không những không ngăn cản lại mà trong lòng còn cảm thấy mừng rõ.
Cuối cùng thì thằng súc sinh này cũng chịu ăn rồi!
Nhờ có Mục Thiên Lam và Tiêu Thanh nên cuối cùng cũng có thể loại bỏ được thằng súc sinh này, không uổng phí ân tình mà Mục Thiên Lam và Tiêu Thanh đã dành cho ông ta.
Mục Hải Long hài lòng gật gật đầu nói: “Thực sự là rất ngon! Tay nghề nấu nướng của bố có tiến bộ rồi đấy!”.
“Vậy sao? Để mẹ nếm thử xem nào” Lý Nam Hương nói xong cũng bắt đầu động đũa, sau khi nếm thử một miếng thịt, bà ta cũng gật gật đầu đồng ý: “Quả thật là có tiến bộ hơn so với trước kia đấy, xem ra bố con vì muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng Thái quân Kato Taikun nên cũng đã tốn không ít tâm tư tình cảm vào bữa ăn này đấy”.
Mục Hải Long cười ha ha nói: “Bố vì muốn để lại ấn tượng tốt với Thái quân Kato Taikun nên cũng không ngại việc mẹ con và Thái quân Kato Taiun ôm ôm ấp ấp, tốn công tốn sức nấu ra bữa này một cách cẩn thận như vậy, đợi đến khi ăn cơm xong thì mẹ cũng có sức để chăm sóc cho Thái quân Kato Taikun nữa chứ”.
“Một khi Thải quân Kato vui vẻ thì sẽ dẫn dắt bố vào nhà Miki, nấu cơm cho nhà Miki, vậy thì bố sẽ phát đạt rồi, hơn nữa một khi bố phát đạt thì chúng ta cũng sẽ có thể phát đạt, sau này sẽ có thể sống một cuộc sống như thần tiên ở Nhật Bản rồi!”
Lý Nam Hương mỉm cười một cách mê hoặc: “Cái này còn cần ông phải nói, mẹ con mình cũng không thể mất bố của con, chắc chắn sẽ làm hết sức mình để có thể làm cho Thái quân Kato vui vẻ”
"Ha ha!"
Mục Hải Long cười nghiêng cười ngả.
Trong lòng Mục An Quốc vẫn đang ôm hận đây mà!
Hai mẹ con người phụ nữ này rõ ràng là không hề coi ông ta là một con người nữa rồi.
ở ngay trước mặt ông ta mà lại nói muốn chụp một cái mũ xanh lên đầu ông ta một cách rõ ràng như vậy, thì thử hỏi cần một người vợ và một đứa con trai như vậy để làm gì?
“Bây giờ các người vui vẻ cười nói đến nhường nào thì sau này sẽ phải chịu đau khổ nhường đó. Tôi sẽ làm cho các người phải hối hận vì đã đối xử với tôi như thế này!”
Mục An Quốc thầm mắng trong lòng.
Sau đó, ông ta bật cười khà khà: “Không cần phải lo lắng về cảm xúc của tôi, cứ việc chăm sóc Thái quân Kato cho thật tốt, chỉ cần gia đình chúng ta có thể càng ngày càng được tốt hơn thì dù có phải chịu nhiều xấu hổ như thế nào đi chăng nữa tôi cũng có thể chịu đựng được.”
“Ngon thì hai người cứ ăn thêm nhiều vào, chứ không để đồ ăn bị nguội rồi thì ăn sẽ không ngon nữa, để tôi đi lấy thêm cơm cho hai người”
“Còn nữa, hai người cũng đừng đứng ở đó nữa, ngồi xuống ăn cùng nhau đi, chứ nhiều thức ăn như vậy ba người chúng tôi cũng không ăn hết được.”
Quản gia nhà Kato mỉm cười rồi nói: “Nếu như ông Mục đây đã hiếu khách như vậy rồi thì hai người cứ ngồi xuống ăn cùng nhau đi”.
“Vâng”
Hai vệ sĩ của quản gia Kato cũng ngồi xuống và bắt đầu động đũa. “Ăn đi, ăn hết sạch mấy thứ lộn xộn rời rạc này của các người đi!”
Mục An Quốc tức giận lên tiếng, sau đó nhanh chóng đi vào bếp lấy thêm cho mỗi người một bát cơm.
“Ông Mục, ông cũng ngồi xuống ăn đi” Quản gia Kato nói.
Mục An Quốc xua tay mỉm cười rồi nói: “Vẫn còn một món canh chưa nấu xong nên bây giờ tôi phải đi nấu đây, đợi đến khi nấu xong rồi thì mọi người vừa ăn xong, có thể húp một ít canh để giúp tiêu hoá tốt hơn”
“Thôi được rồi, ông đúng là một người vĩ đại!”.
Quản gia Kato bật ngón tay cái lên về phía Mục An Quốc, nhưng trong lòng lại âm thầm châm chọc: “Người phụ nữ bị tôi làm điều vô lễ mà còn đối xử khách sáo với tôi như vậy, một người đàn ông như thế này quả thật là không xứng sống trên đời này!”
Chỉ có điều là cùng lúc mà ông ta đang cười thầm thì lại không hề biết rằng thần chết đang đến ông ta.
Lúc này, ở Dương Thành.
Mục Thiên Lam đã về đến nhà, Mục An Minh chuẩn bị gửi cho Ngô Tuệ Lan một tin nhắn zalo gọi bà ta trở về ăn cơm.
Kết quả là nhìn thấy tin nhắn mà anh cả Mục An Quốc đã gửi tin ông.
Ông bấm vào xem một cái thì thấy đó là một đoạn video.
Xuất phát từ tính tò mò nên ông đã mở ra và xem.
Vừa mới xem thì lông mày của ông đã lập tức nhíu lại.
Chỉ nhìn thấy anh cả Mục An Quốc đang khóc vô cùng thương tâm.
Khi xem đến cuối cùng thì Mục An Minh đã bị dọa cho sợ hãi, vội vàng hét lên: “Nguy rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”