Mục An Phong vui vẻ.
Chính mình đánh Chu Vĩ, Chu Vĩ không chỉ không dám đánh trả, anh rể Chu Vĩ còn khen mình đánh tốt, vậy còn khách khí cái gì?
Đánh hắn đi!
Bach bach bach...
Cậu ta liên tục đánh xuống Chu Vĩ, vừa đánh vừa mắng: “Mày làm tổn hại chị của tao, mày nói những lời đáng khinh với tấm ảnh Bikini của chị tao. Là mày đánh tao, là mày khinh thường anh rể tạo. Tao đánh chết mày, đánh chết mày, đánh chết mày...
Sau khi ra đòn, Mục An Phong mệt mỏi. Chu Vĩ cũng bị đánh giống như con chó bị chết nằm trên mặt đất oa oa khóc lớn.
“Anh rể, còn có mấy người bọn họ cũng đánh em.
Mục An Phong chỉ về hướng mấy tên đệ tử của Chu Vĩ.
“Đánh cho tao, đánh đến khi anh Phong vừa lòng mới thôi!”
Hoàng Khánh Bưu quát.
Thủ hạ của hắn, lập tức đánh mấy tên đệ tử của Chu Vĩ.
Bạn học cùng lớp đều nhìn đến ngây người.
Đến cả anh Bưu đều gọi Mục An Phong là anh Phong, cậu ta chính là sắp nổi lên trời rồi sao!
“Anh rể, anh quá lợi hại, sao lại có thể quen biết Kim Gia chứ?”
Đám người Hoàng Khánh Bưu đi rồi, Mục An Phong đưa Tiêu Thanh rời khỏi trường học, không khỏi tò mò hỏi, thái độ đối với Tiêu Thanh cũng thay đổi 180 độ, lời trong lời ngoài tất cả đều là kính nể.
Tiêu Thanh cười cười: "Đó là chị em lợi hại, hộ quốc chiến soái đều thích. Kim Chí Nam vì nịnh bợ chị em, đã làm quen với anh rể trước, anh rể liền quen biết ông ta.”
“Sao?”
Mục An Phong kinh ngạc nói: “Hoá ra anh dựa vào chị của em hết, em còn tưởng rằng anh rất lợi hại chứ, lãng phí biểu tình của em.
Tiêu Thanh nhếch miệng cười: “Được rồi, anh rể đi đây. Em trở về lớp học đi, về nhà đừng nhắc tới việc này với ba mẹ và chị em, không bọn họ lại đến mắng hai ta."
Mục An Phong gật gật đầu: “Em sẽ không bán đứng anh.”
Nói xong, cậu ta vui vẻ phấn chấn trở về lớp.
.....
Ngày hôm sau, Mục Thiên Lam xuất viện về nhà.
Trong khu nhà vẫn là có không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Cậu cút cho tôi, nhà tôi không chào đón cậu!”
Về đến nhà. Ngô Tuệ Lan liền đẩy Tiêu Thanh ra bên ngoài.
“Mẹ, con phải ở lại chăm sóc Thiên Lam.”
Tiêu Thanh ôn hoà nhã nhặn nói.
Ngô Tuệ Lan trực tiếp mắng: “Cậu đã hại nhà tôi đủ thảm rồi, còn muốn tiếp tục gây họa cho nhà tôi sao? Thiên Lam tôi tự sẽ chăm sóc, không cần cậu phải chăm sóc. Cút ra ngoài cho tôi!”
Tiêu Thanh bất đắc dĩ.
Xem ra chờ đến ngày mai, Trương Tuấn Kiệt bị áp giải về Cổ Cảnh, rửa sạch trong sạch cho Mục Thiên Lam, đem Trương Tuấn Kiệt và Quách Kính Bằng ra trước công lý, mình mới có thể trở về gia đình này.
Sáu giờ tối.
Tiêu Thanh đi xe điện đến trước khách sạn Sheraton
Tiệc mừng thọ năm mươi tuổi của Kim Chí Nam tổ chức ở đây.
Lúc Tiêu Thanh tới, bãi đỗ xe đã đầy xe. Anh liền tới ven đường, vừa vặn có chiếc xe lái đi. Anh liền đỗ xe điện ở ven đường này, đang chuẩn bị đi vào khách sạn. Kết quả đi chưa được mấy bước, phía sau liền truyền đến một tiếng phịch.
Tiêu Thanh xoay người vừa thấy, chỉ thấy xe điện của mình, bị một người đá xuống mặt đất.
Thanh niên đá xe điện, còn chỉ vào mũi anh mắng to: “Tên điên nhà anh bị bệnh sao, chiếc xe điện tồi tàn chiếm chỗ một chiếc xe, mau chóng lái đi cho tôi, nếu không tôi phá nát xe điện của anh!”
Tiêu Thanh đi qua đó. Nâng xe điện của mình lên một lần nữa đỗ lại, ánh mắt nhìn lướt qua dừng ở trên người thanh niên kia, nhàn nhạt nói: “Lái con Ferrari này rất lợi hại phải không, không coi xe điện là xe?”
Người thanh niên thọc hai tay vào giữa eo anh. Tức giận muốn hộc máu nói: "Xe điện tồi tàn này không đậu ở đâu, phải đậu ở chỗ này chiếm chỗ đậu xe, Ferrari của bổn thiếu gia không có chỗ đậu anh biết chưa?"
“Liên quan gì tới tôi?” Tiêu Thanh lạnh lùng nói: “Đây không phải là chỗ đậu xe của khách sạn, đây là đường lớn, xe đều có thể đỗ, anh không tư cách bắt tôi lái xe đi!”
"Ủa!"
Thanh niên khó chịu: “Nghèo kiết hủ lậu, anh biết tôi là ai sao? Nghe rõ đây, tôi chính là cháu trai Kim Thành Khánh của Kim Gia, hôm nay là sinh nhật 50 tuổi của chú tôi, tôi từ nơi khác trở về gấp mừng sinh nhật cho chú ấy, nếu như anh không lái xe đi, tôi không chỉ đập nát xe anh, tôi còn phải đập nát đầu của anh!”