Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng vậy” Tiêu Thanh gật đầu. 

Ngô Tuệ Lan cười ha ha lớn tiếng, sau đó nói: “Con rể, có thể nào tận dụng quan hệ để mẹ đi xem xem hai người bọn họ bị xử bắn không?” 

Mục Thiên Lam nói: “Mẹ, thứ này có gì hay ho mà xem chứ, xui xẻo biết bao.” 

“Con hiểu gì chứ?” Ngô Tuệ Lan trợn mắt nhìn cô một cái: “Từ lúc mẹ gả cho bố con, mẹ và Lý Nam Hương chính là kẻ thù không đội trời chung, gần ba mươi năm, mẹ và bà ta đã trải qua bao nhiêu cuộc tranh đấu, mẹ cũng đếm không xuể rồi.” 

“Bà ta cả ngày mong chờ mẹ chết, mẹ cũng giống như vậy, không tận mắt 

chứng kiến bà ta chết, mẹ không yên tâm” 

“Hơn nữa còn có tên súc sinh Hải Long kia, vơ vét tài sản bốn trăm năm mươi nghìn tỷ đang ở ngân hàng Thụy Sĩ, mẹ muốn lấy được lắm rồi, mẹ muốn đi xem anh ta bị xử bắn, nói không chừng đến pháp trường rồi, anh ta sợ hãi sẽ lấy số tiền đó để mẹ mua mạng của mình, vậy còn có thể không bắn anh ta trước, để tiền rơi vào tay rồi mới lại xử bắn. 

Hai mắt của Mục Thiên Lam khẽ đảo. 

Mẹ sao lại cứ nhớ kỹ số tiền đó không buông! 

“Được không con rế? Cứ dùng quan hệ, để mẹ đi xem Hải Long đi, có được không hả con?”. 

Dưới sự đeo bám của Ngô Tuệ Lan, Tiêu Thanh đành phải bất đắc dĩ mà 

đồng ý, nói với Tần An: “Dẫn mẹ vợ tôi đến Bắc Thanh, xem Mục Hải Long và Lý Nam Hương chấp hành xử bắn, nếu như Mục Hải Long lấy tiền mua mạng, thì trước hết đừng bắn, lấy được tiền rồi cầm ba nghìn tỷ đi trợ cấp chi phí trong nhà 

của người nhà các anh em đã hi sinh tại mặt trận Sầm Đô, chung quy tốt hơn là 

để thối rữa ở ngân hàng Thụy Sĩ”. 

“Vâng, đại ca” 

Buổi chiều hôm đó, Tân An và Hắc liền dẫn theo Ngô Tuệ Lan đi đến Bắc Thanh. 

Khoảng mười một giờ tối. 

Mục Hải Long và Lý Nam Hương được sắp xếp gặp mặt ăn chung bữa cơm cuối trước khi chết. 

Hai mẹ con ôm đầu khóc nức nở. 

“Mẹ, con không muốn chết.” 

“Mẹ cũng không muốn chết đầu Hải Long à? 

"Ha ha!" 

Đột nhiên truyền tới một tiếng cười. 

Hai mẹ con thấy Ngô Tuệ Lan bỗng đâu đi tới. 

“Tuệ Lan, hãy cứu tôi và Hải Long với, cầu xin bà cứu tôi và Hải Long với!” Lý Nam Hương ôm chân của Ngô Tuệ Lan khổ sở van xin. 

Ngô Tuệ Lan đắc ý mà nói: “Không muốn chết cũng được thôi, để Hải Long đưa tôi toàn bộ số tiền trong ngân hàng Thụy Sĩ, không đưa thì đợi một tiếng sau 

ăn đạn đi” 

“Hải Long, đưa cho bà ta, đưa tiền cho bà ta đi Hải Long!” Lý Nam Hương khóc lóc la hét. 

Mục Hải Long lau nước mắt hỏi: “Mợ hai, tiền đưa bà, thật sự có thể giữ lại một con đường sống cho tôi và mẹ tôi sao?” 

“Đương nhiên có thể” Ngô Tuệ Lan vỗ ngực mà nói: “Cậu biết mơ hai thích 

tiền nhất, chỉ cần đưa tiền cho mợ hai bảo đảm sẽ cho mẹ con cậu đường sống, 

mợ hai nói lời giữ lời, lừa cậu thì mợ hai là chó” 

“Được.” 

Vì để bảo toàn tính mạng, Mục Hải Long đồng ý rồi. 

"Ha ha!" 

Ngô Tuệ Lan hết sức vui mừng. 

Nhưng vào lúc này, một đám người mặc áo choàng đen bước vào nhà tù. 

Một người con trai cầm đầu có giọng nói khàn khàn nói: “Mục Hải Long, Lý Nam Hương hai người đã được thả ra rồi, hãy đi cùng chúng tôi? 

“Cái gì?” 

Mục Hải Long, Lý Nam Hương đều kinh ngạc tới ngây người. 

Ngô Tuệ Lan nổi giận rồi. 

“Các người là ai chứ, dựa vào đâu mà nói hai người bọn họ được thả rồi? Cút 

xa ra một chút cho bà, bằng không.” 

Bà ta còn chưa nói xong, người con trai cầm đầu một cước đạp ngã bà ta. 

Bich!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK