Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Thanh thản nhiên nói: "Ếch ngồi đáy giếng không phải tôi mà là mấy người, thực lực của tôi không kém như mấy người tưởng, đấy là tầm nhìn ếch người đáy giếng của mấy người khi nhìn tôi." 

"Còn nữa, không phải tôi tìm đường chết, ít nhất những người có mặt ở đây, không có người nào đủ mạnh để giết tôi, kể cả Mao Lập Phương, trong mắt tôi ông ta chỉ là một con kiến, trong vòng một trăm chiêu tôi có thể giết ông ta như giết gà" 

Lời nói ra, lập tức dẫn đến sự náo loạn. 

"Khẩu khí của người này cũng lớn quá!" 

"Tuổi trẻ sung sức, đúng là tuổi trẻ sung sức, có chút bản lĩnh đã không biết 

trời cao đất dày!" 

"Vốn dĩ chỉ cần hắn đồng ý làm học trò của Đạo trưởng Mao, ít nhất có thể bảo toàn tính mạng, kết quả hắn lại tự cho là mình đúng, chọc giận Đạo trưởng Mao, cái mạng nhỏ của hắn có lẽ cũng khó giữ" 

Hoắc Cẩn Đình còn chửi bới: "Tôi từng gặp qua người huênh hoang nhưng chưa từng gặp qua người nào huênh hoang như thế này, ông nội của tôi cũng không phải là đối thủ của Đạo trưởng Mao, anh chỉ là một bậc thầy võ thuật nhỏ nhoi mà còn ra oai, Đạo trưởng Mao thả ma đầu ra một ngụm cắn chết anh đó!" 

Tiêu Thanh lười nói chuyện với cô. 

Lúc này, Đạo trưởng Mao tức giận. 

"Tiểu tử, bần đạo còn muốn giữ lại một mạng cho cậu, chẳng ngờ tên nhóc cậu lại có mắt như mù, không biết trời cao đất dày, dám xúc phạm bần đạo, bần đạo sẽ cho cậu xem, rốt cuộc là ai trong vòng trăm chiêu giết ai như giết gà." 

Đang xong, ông ta giơ hai ngón tay, niệm chú, sau đó đưa tay về phía Tiêu Thanh, hét lên một tiếng: 

"Cắn chết cậu ta!" 

"Grao!" 

Ma đầu kia bộ dạng hung dữ, phun ra một mùi hôi thối. 

Sau đó, giống như đạn pháo mà lao về phía Tiêu Thanh 

"Haizz!" 

Thấy cảnh này, đám người Hoắc Vạn Niên thở dài một tiếng. 

"Tiêu tiên sinh chạy mau!" Cố An Kỳ hét lớn. 

Hoắc Cẩn Đình nói: "An Kỳ, cô đừng ngu ngốc như thế, anh ta không nên tìm đường chết, Đạo trưởng Mao mà ra tay thì làm gì còn đường chạy trốn, chết là kết quả tốt nhất của anh ta." 

Nghe vậy, Cổ An Kỳ bật khóc hổ thẹn. 

Cảm thấy là do bản thân hại chết Tiêu Thanh. 

D2 

Nếu không gọi anh đến đây thì anh cũng sẽ không phải chết. 

Nhưng ngay lúc này. 

Tiêu Thanh bất ngờ đứng dậy, hừ lạnh nói: "Cho ông cơ hội ông cũng không bắt lấy, còn dám ra tay với tôi, tôi sẽ cho ông biết, cái gì gọi là không thể đụng 

vào!" 

Nói đến đây, Tiêu Thanh đưa tay lên, đọc câu thần chú lôi quyết, hét lớn một 

tiếng: 

"Sấm đến" 

Đang nói 

Một tiếng nổ lớn từ trên trời. 

Một tia chớp như một cành cây, xuất hiện ngang trời, ánh sáng xanh chiếu rọi như màu xanh của biển cả, không gian lạnh lẽo ban đầu đã bị âm khí bao phủ, các tia chớp xuất hiện, giống như mặt trời mọc vào động, cả không gian lập tức trở nên ấm áp. 

Ngay sau đó, Tiêu Thanh cầm lấy tia chớp, giống như lôi thần, phóng tia chớp ra ngoài, đánh vào đầu của ma đầu. 

Rắc rắc!!! 

Luồng điện lập tức cắn nuốt ma đầu. 

"Gra!!!" 

Tiếng gào thảm thiết, cũng theo đó mà vang lên. 

Giây tiếp theo! 

Âm! 

Ma đầu chịu ảnh hưởng của lôi điện, nổ ầm thành từng mảnh. 

Phụt! 

Mao Lập Phương bị phản phệ, phun ra một ngụm máu, hai chân mềm nhũn, quỳ bệch trên đất. 

Tiêu Thanh ra tay, đến Mao Lập Phương còn ói ra máu quỳ trên đất, chỉ vỏn 

vẹn trong ba giây. 

Mọi người trố mắt kinh sợ! 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK