Mục Thanh Lam cười cười: “Để tớ trở về suy nghĩ thật kỹ đã”
Đây cũng coi như là một cách cự tuyệt.
Bởi vì gần đây cô đã mơ ước được Tiêu Thanh trở về.
Cô muốn chờ đợi tiếp. “Được, vậy cô hãy suy nghĩ mấy ngày này đi, tôi chờ cô trả lời” Triệu Tử Vinh cười.
Sau đó, tất cả mọi người ngồi xuống và ăn cơm.
Phía bên kia.
Ngô Tuệ Lan ở trong một căn phòng, liều mạng lắc đầu với một người đàn ông: "Không được đâu Lão Vương, nếu bán cháu trai và cháu gái tôi, con gái tôi có thể đánh chết tôi mất”
Lão Vương hơn năm mươi tuổi, vội vàng dậm chân: “Nếu không bán cháu trai và cháu gái của bà, số tiền cá cược mà chúng ta nợ hơn ba tỷ còn chưa kiếm được thì chúng ta đã bị chém chết, bà biết không hả?”
Ngô Tuệ Lan nghe vậy, cũng không biết nên làm thế nào.
Ba năm qua liên tiếp bị rơi từ thiên đàng xuống địa ngục, bà ta vốn rất chán nản, luôn muốn phát tài.
Kể từ khi đến Dương Thành và sống trong khu ổ chuột, quen biết người đứng đầu khu ổ chuột tên Vương Phú Quý.
Ngay từ đầu mọi người gọi ông ta là người thất bại nhất, bà ta lại nghe thành người giàu nhất, cho rằng Vương Phú Quý có tiền, vừa hay Vương Phú Quý lại không có vợ, bà ta liền đi móc nối với Vương Phú Quý, muốn cuộc sống của mình tốt hơn một chút.
Ai ngờ sau khi quen biết mới biết rằng Vương Phú Quý không phải là người giàu nhất, là mà người thất bại nhất, bởi vì đánh bạc thua nợ một khoản lớn nên vợ đã bỏ trốn với người khác.
Nhưng Vương Phú Quý biết cách tẩy não, Ngô Tuệ Lan cũng là con ma nghiện cờ bạc, bị hắn lừa gạt liền cả ngày đòi tiền Mục Thiên Lam rồi liền cùng Vương Phú Quý đi đánh bạc.
Tình hình trong nhà ra sao, bà ta biết rất rõ, cũng nhiều lần bắt Mục Thiên Lam bảo Lưu Ngọc Huyên đưa tiền nhưng đều bị Mục Thiên Lam cự tuyệt. Bà ta lại không dám nói ra chuyện đánh bạc rồi nợ nần, sợ Mục Thiên Lam đánh mắng bà ta, cho nên đây cũng là một vấn đề vô cùng nan giải.
Nợ nhiều tiền như vậy, chủ nợ tìm đến thì biết phải làm sao bây giờ?
Bà ta đang sợ hãi thì cửa nhà Vương Phú Quý bị đạp ra, mấy người đàn ông đi vào.
“Tao nói cho hai chúng mày biết, chúng mày còn nợ đại ca tao ba tỷ rưỡi đúng không? Đại ca tao cho thời hạn ba ngày mà ngày mai là đến hạn, nếu đến lúc đó không lấy được tiền thì đừng trách chúng tao chém đứt hai tay hai tay hai chân hai chúng mày!”