Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không không không?” 

Bà cụ xua tay liên tục, không dám thừa nhận: “Không phải là bà nội, bà nội không biết cái gì cả, cũng không có nói gì hết.” 

Mục Hải Long cười nói: “Bà nội, bà đừng có giả vờ nữa, cháu biết bà là người đã báo tin, cháu còn cố ý cho bà biết chuyện Thiên Lam đang gặp nguy hiểm để cho bà gọi điện thoại cho Tiêu Thanh đến cứu, bà giả vờ đi nhà vệ sinh chính là đi để báo tin. Sở dĩ tôi không ngăn cản bà là bởi vì tôi dùng liên hoàn kế, nếu như bà cứu Thiên Lam thì Tiêu Thanh sẽ bị hại; còn nếu như bà không cứu Thiên Lam vậy thì Thiên Lam sẽ bị làm nhục, sau đó thì không còn mặt mũi nào để gặp lại Tiêu Thanh nữa mà sẽ tự sát.” 

“Đương nhiên là tôi muốn Tiêu Thanh phải chết cho nên đã cố ý để cho bà đi báo tin, bà đã giúp tôi làm một chuyện lớn rồi đấy bà nội. Ha ha!” 

Bà cụ nghe xong lời này, sắc mặt nhanh chóng trở nên tái nhợt. “Sao cháu có thể trở thành một người xấu xa như thế chứ!”. 

Đến cuối cùng, bà cụ cũng không nhịn được nữa mà bắt đầu lên tiếng mắng: “Tuy rằng nhà họ Mục chúng ta không phải là một gia đình có học thức sâu rộng gì, thế nhưng cũng là những người sống chính trực. Bố cháu, chú hai cháu, rồi chú nhỏ cháu làm gì có ai có lòng dạ xấu xa như thế đâu cơ chứ?” 

“Không có, một người cũng không có, tuy rằng tất cả đều yêu tiền nhưng cũng không xấu xa đến mức độ triệt để giống cháu như thế này đâu!” 

Hải Long, đừng tạo thêm nghiệp nữa, mau dùng tay lại đi, người làm gì ông trời cũng biết hết đó, nếu như người mà làm chuyện xấu xa thì sẽ bị ông trời trừng phạt đó Hải Long à!”. 

“Nghe lời khuyên của bà nội, bây giờ đi gặp Tiêu Thanh với bà nội, nể tình bà nội đã báo tin cho nên cậu ấy nhất định sẽ cho bà nội một chút tình mọn, sẽ không đánh cháu đâu, chỉ cần cháu nhận sai một cách thành khẩn, nói cho cậu ấy biết là cháu đã lập kế để hại cậu ấy để cậu ấy biết đường phòng 

bị một chút, rồi hứa sau này sẽ không đối đầu với cậu ấy nữa mà sẽ đi chùa lễ Phật một thời gian để tâm trạng của mình bình tĩnh lại, loại bỏ tâm ma bên 

trong mình đi, rồi trở về làm một người bình thường quang minh lỗi lạc có được không?” 

“Bà nội thấy cháu như đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi đấy, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ có tai họa đó Hải Long à!” 

Bốp! 

Mục Hải Long tát bà cụ một cái làm bà ngã xuống đất, xương cốt trong người bà cụ cũng gây mất vài cái, đầu cũng đập xuống sàn gạch và đang chảy rất nhiều máu. 

“Hải Long! Mày điên rồi sao?” 

Mục An Quốc xông tới, tát cho Mục Hải Long một cái, không kiềm chế được cơn tức giận mà quát lớn: “Bà ấy là mẹ tao, là bà nội ruột của mày, bà ấy đang dạy mày làm sao để người, mày không nghe thì thôi, muốn làm con chó cắn người loạn xạ thì cũng kệ mày chứ mày đánh bà nội mày làm cái gì chứ? Trong mắt mày có còn coi tao là bố của mày nữa không?” 

Mục Hải Long hét lên: “Ăn của con, ở của con, mặc của con, sử dụng của con, ấy thế mà lại ăn trong mặc ngoài, không nói tốt cho con thì thôi lại còn quay lại chỉ trích con như thế, con không được đánh à?” 

“Tất cả những gì mà con làm đều là để nhà chúng ta có thể phát triển hơn.” 

“Chỉ cần Tiêu Thanh chết đi thì chúng ta sẽ không phải trốn tránh khắp nơi, sống một cuộc sống không thể nhìn thấy ánh sáng nữa.” 

“Có biết là đến ngay cả cái tên Mục Hải Long này con cũng không dám dùng, tên trong chứng minh nhân dân cũng phải dùng tên Lý Hải Quy, riết rồi cứ như là một con rùa rụt cổ, suốt ngày cứ phải rụt đầu lại, là cảm giác như thể nào sao?” 

“Bây giờ con đang phải tính trăm phương ngàn kế để có thể diệt trừ Tiêu Thanh, để mình có thể dùng lại tên Mục Hải Long, cũng có trở về nước một cách quang minh chính đại, làm rạng rỡ tổ tông cho nhà họ Mục chúng ta. Vậy mà cái bà cụ chết tiệt này lại bảo con phải đầu hàng trước Tiêu Thanh, làm như vậy là muốn giết chết con đấy bố biết không?” 

“Một bà cụ không có não suy nghĩ như vậy chẳng lẽ không nên đánh hay sao?”. 

Mục An Quốc đã bị làm cho tức giận đến nỗi không nói nên lời, đành phải đi ra đỡ bà cụ lên. 

“Được.” Bà cụ vừa khóc vừa nói: “Cháu đủ lông đủ cánh rồi bà không thể 

dạy dỗ được cháu nữa rồi, cháu muốn làm thế nào thì cứ làm như thế đó đi, bà sẽ không quan tâm đến cháu nữa đâu” 

“Còn về cái nhà này bà cũng không sống ở đây nữa, ở cùng một chỗ với một con quỷ như thế này dù có được ở tốt đến đâu, ăn ngon đến đâu, dùng tốt hơn đến đâu đi chăng nữa thì cả ngày lúc nào bà cũng phải nơm nớp lo SỢ." 

“Như vậy thì bà thà đi ra đường ăn xin còn hơn, cứ nhắm mắt làm ngơ thì còn có thể sống thêm vài năm nữa. Chứ nếu như còn sống trong cái ngôi nhà ma quỷ này thêm nữa thì chỉ sợ qua vài ngày nữa thôi bà sẽ phải lo lắng đến mức vỡ tim mà chết mất!” 

Nói xong, bà gạt bỏ tay Mục An Quốc ra rồi khập khiễng rời đi. “Đứng lại cho tôi!”. 

Mục Hải Long đi qua ngăn cản bà cụ lại rồi cướp lấy điện thoại di động trong túi bà. 

“Đừng tưởng rằng tôi không biết là bà rời khỏi đây thì sẽ gọi điện thoại cho Mục An Minh, rồi bảo Tiêu Thanh và Thiên Lam đến đây đón bà, sau đó bà sẽ nói với bọn họ rằng đánh cậu chủ Tần thì sẽ bị trả thù, để bọn họ biết đường đề phòng một chút. Bà đừng có hòng mà nghĩ nữa, tôi sẽ phải nhốt bà lại trước cái đã, rồi chờ đến khi Tiêu Thanh chết rồi thì tôi sẽ đuổi bà ra đường, chứ bây giờ mà muốn ra đường ăn xin thì không có cái cửa đó đâu!” 

Nói xong, anh ta kéo bà cụ vào phòng rồi khóa cửa lại. 

“Khà khà! Nhà họ tần chắc hẳn sẽ đến để báo thù nhanh thôi. Tiêu Thanh ơi là Tiêu Thanh, mày cứ chờ để được chết đi, sẽ nhanh thôi Lý Hải Quy tạo sẽ có thể dùng cái tên Mục Hải Long lại rồi. Ha ha ha!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK