Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ha ha!" 

Ngô Tuệ Lan bất ngờ bật cười. 

“Mấy người xem, đây chẳng phải là bà cụ, Mục An Quốc, Mục Anh Thiên, Trương Thanh Hoa hay sao? Không ngờ bọn họ lại rơi vào tình cảnh phải đi ăn xin ở trên phố, đúng là báo ứng mà, bà đây phải đi đá nát bát cơm của bọn họ mới được!” 

Vừa nói dứt lời, Ngô Tuệ Lan nhanh chóng sải bước qua đó. 

Rất nhanh, bà ta đã đến trước mặt đám người nhà bà cụ. 

“Lạy ông đi qua lạy bà đi lại, xin rủ lòng từ bị cho chúng tôi ít tiền, chúng tôi đã ba ngày không có cơm ăn rồi, còn có ba đứa trẻ nhỏ hai ba tuổi nữa, sữa bột cũng không có mà ăn, xin cho chút tiền đi” 

Đám người bà cụ, Mục An Quốc đều cúi đầu xuống, thấy mọi người đi qua thì cũng kêu xin, cũng không dám ngước đầu lên nhìn. 

Trước đây phong độ thế nào, giờ lại rơi vào tình cảnh ăn xin thì đâu còn mặt mũi để nhìn người ta chứ? 

Ngô Tuệ Lan cười lớn: “Bà cụ, Trương Thanh Hoa, ngẩng đầu lên nhìn xem tôi là 

ai." 

Bà ta vừa dứt lời, đám người bà cụ ngẩng đầu lên nhìn. 

Nhìn thấy là Ngô Tuệ Lan, bọn họ liền tự ái cầm bát đồng xu định đứng dậy rời đi. 

Ngô Tuệ Lan lập tức cướp bát đồng xu từ trong tay bà cụ, đổ hết tiền xu vào bên trong túi LV của bà ta. 

"Chúng tôi đã thành ra như vậy rồi, cô còn muốn làm gì nữa?" Bà cụ hét lên, nước mắt lã chã rơi xuống. 

Ngô Tuệ Lan hả hê: “Năm đó gia đình con đi ăn xin ở phố, Lý Nam Hương và Trương Thanh Hoa, chẳng phải cũng đập phá bát cơm của chúng tôi, thậm chí ngay cả một đồng xu cũng mang đi không để lại cho chúng tôi hay sao?” 

“Bây giờ mấy người ra đường kiếm cơm, thì đương nhiên tôi cũng sẽ dùng cách của mấy người để trị mấy người rồi” 

"Cô.." 

Bà cụ thở dài, ho ra máu. 

"Mę!" 

Mục An Quốc và Mục Anh Thiên nhanh chóng đỡ lấy bà cụ, Mục An Quốc quỳ 

xuống trước mặt Ngô Tuệ Lan. 

“Tuệ Lan, bà tha cho chúng tôi đi, trả lại tiền cho chúng tôi, bà nhìn xem ba đứa trẻ, ốm đến nỗi gầy trơ xương rồi, ngày nào cũng chỉ ăn một bữa, tôi và Anh Thiên cả ngày còn chẳng được ăn nữa, đừng trả thù chúng tôi nữa, được không?” 

"Không được, mấy người phải chết đói mới được!" 

Ngô Tuệ Lan hậm hực nói. 

Mục An Quốc cướp lại túi xách của Ngô Tuệ Lan thì bị bà ta đẩy ngã xuống đất. 

"Hu hu..." 

Ba đứa con của Mục Hải Long bị dọa cho khiếp sợ, khóc lớn thành tiếng. 

"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?" Mục Thiên Lam chạy đến. 

Ngô Tuệ Lan nói: “Năm đó chúng ta ra đường, Lý Nam Hương và Trương Thanh Hoa đối xử với chúng ta như thế nào, bây giờ mẹ đang đối xử lại với họ như vậy đấy.” 

"Mẹ!" Mục Thiên Lam bất lực nói: “Bỏ qua được thì bỏ qua đi, đừng làm mọi chuyện rối rắm lên nữa, năm đó đám người Mục Hải Long bọn họ quá đáng nên mới bị trả thù, chúng ta hãy tích đức một chút đi, ai mà không có lúc lầm lỗi cơ chứ?” 

Nói xong, cô cúi xuống lau nước mắt cho ba đứa trẻ. 

Thấy vậy, Mục An Quốc khóc lóc: “Thiên Lam, ba đứa trẻ hôm nay vẫn chưa được ăn gì, có gì ăn không, cho ba đứa trẻ ăn chút đi?” 

Lúc này Mục Thiên Lam gọi lớn: “Bé Doanh bé Lạc, qua đây cho em trai em gái các con ăn đi.” 

Hai đứa nhỏ lập tức chạy qua, bé Doanh đưa một hộp số cô la đến: “Em trai em gái, ăn sô cô la đi, ngon lắm đó.” 

“Oreo cũng rất ngon, cho các em nè” Bé Lạc cũng đưa một hộp Oreo cho ba đứa trệ. 

Mục An Quốc vội vàng nhận lấy, ông ta quay sang nói với mấy đứa trẻ: “Mau cảm ơn anh chị đi”. 

"Cảm ơn anh chị" 

"Không cần khách sáo" 

Bé Doanh và bé Lạc cười vẫy vẫy tay. 

Lúc này, bà cụ mở miệng: “Thiên Lam, Tiêu Thanh, trước đây bà nội đã làm quá nhiều chuyện có lỗi với hai con, bà nội hối hận rồi, thực sự hối hận rồi, nếu thời gian có thể quay trở lại thì bà nội sẽ không bao giờ đối xử với hai con như vậy”. 

“Thực ra, năm đó bà nội suýt chút nữa bị Hải Long đánh chết, sau khi tỉnh dậy thì bà nội muốn sống với hai con, nhưng cuối cùng bà nội vẫn đứng về phía Hải Long để Hải Long nhanh chóng vực dậy 

"Hày!" Bà cụ lại thở dài: “Con người phải trải qua rồi mới trưởng thành được, bà nội độ tuổi này mới hiểu được đạo lý này thì đã quá muộn rồi, không mong được các con tha thứ, chỉ mong các con cho chúng ta ít tiền, có thể cho chúng ta có một nơi an lành để ở, vậy có được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK