Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chính là anh đã nhờ hộ quốc chiến soái phái đội bảo vệ đến để cứu mẹ vợ anh sao?

Anh thật sự mạnh mẽ như vậy sao? “Con rể, làm sao cậu có thể nhờ được hộ quốc chiến soái phải đội bảo vệ đến cứu tôi vậy?”

Ngô Tuệ Lan hỏi xong, cũng không trách Tiêu Thanh đã hại bà ta bị trói lại nữa. “Đúng vậy Tiêu Thanh, làm sao anh có thể làm được vậy?”

Mục Thiên Lam cũng tò mò hỏi.


Tiêu Thanh cười cười nói: “Gần đây anh cũng có liên hệ tương đối nhiều với cảnh sát, cho nên có số điện thoại của cục trưởng Lưu, biết được mẹ đã bị trói. Cho nên anh đã gọi điện thoại cho cục trưởng Lưu, cục trưởng Lưu g nói đúng lúc hộ quốc chiến soái cũng đang ở đấy. Giúp anh hỏi một chút xem có thể phải hai người trong đội bảo vệ đến hỗ trợ cứu mẹ ra hay không, sau đó đã phải người đến.” “Có thật không?”

Mục Thiên Lam run rẩy nói: “Hộ quốc chiến soái cũng không có trách em, mà còn phải người trong đội bảo vệ đến để cứu mẹ em sao?” “Không trách không trách. Có một người trong đội bảo vệ cười nói: “Hộ quốc chiến soái biết được mẹ của cô Mục đang bị trói, còn nói rằng anh ấy đã từng thích cô Mục. Nếu mẹ của cô Mục đang gặp rắc rối thì nhất định phải giúp đỡ, sau đó đã phải hai người chúng tôi đến đây.” "Ô Ô.."

Mục Thiên Lam cảm động khóc.

Thì ra là hộ quốc chiến soái lại tốt bụng như vậy, cũng không tự trách cô đã cự tuyệt anh ấy. Trần Hiên và mấy người khác cũng đang phiền muộn đến khóc. “Tại sao chúng ta lại xui xẻo như vậy, vừa vặn đụng phải hộ quốc chiến soái đang đi làm việc ở trong cục!”

Sau nữa giờ đồng hồ, thì có một số lượng lớn cảnh sát đi đến, bắt giữ Hàn Thanh Văn và mấy người khác. “Mặc dù cậu đã hại tôi, nhưng coi như bởi vì cậu mà hộ quốc chiến soái mới phái người đến cứu tôi, đối với tôi cũng có một ý nghĩa đặc biệt khác, vậy thì tôi cũng không trách cậu nữa.” Ngô Tuệ Lan nói.

Bà ta cảm thấy việc này, có thể trở thành vốn liếng để bà ta khoe khoang.

Hộ quốc chiến soái biết được bà ta đang gặp rắc rối lại còn phải người đến đây cứu bà ta. Thật sự có rất nhiều ý nghĩa! "Cam on me."

Tiêu Thanh nhếch miệng cười một tiếng. Sau đó ba người vô cùng vui mừng trở về nhà. “Tuệ Lan, xem như bà đã an toàn trở về, có phải là kia hai cái binh vương cứu được người a?

Mục An Minh vui vẻ hỏi. "Ừ"

Ngô Tuệ Lan liên tục gật đầu: "Không có hai người bọn họ, tôi cùng với Thiên Lam cũng không thể trở về được đâu.”

Ngô Bội Dao cười nói: “May mắn mà có cậu Đinh, đã gọi điện thoại cho ba anh ấy gọi hai binh vương đến, thật sự rất hữu ích.”

Đinh Chấn Huy cười hắc hắc: “Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi. Mấy người cũng không cần phải cảm ơn tôi” “Cám ơn con sao?”

Ngô Tuệ Lan cau mày lại: “Dì nói này Chấn Huy, hai binh vương đã cứu dì kia chính là người trong đội bảo vệ của hộ quốc chiến soái đã phải đến, cũng không có nửa xu quan hệ với con, vậy tại sao chúng tôi lại phải cám ơn con làm gì?” “Sao cơ?”

Nụ cười của Đinh Chấn Huy lập tức trở nên cứng ngắc.

Anh ta đương nhiên biết được hai binh vương kia không phải người do ba anh ta phải đến, tưởng rằng do cảnh sát phải đến. Nói là ba anh ta phải đến cũng không ai biết, cứu được Ngô Tuệ Lan còn có thể chiếm được thiện cảm của bà ta, nếu như bà ta cảm thấy cảm động, lại gả Mục Thiên Lam cho anh ta. Đây chẳng phải là anh ta đã kiếm được lợi lớn rồi sao?

Kết quả lại bị vạch trần, anh ta chỉ cảm thấy không có đất dung thân. “Dì Lan, ba của cậu Đinh cũng quen biết với biết hộ quốc chiến soái, khẳng định là ba anh ấy đã nhờ hộ quốc chiến soái phải người trong đội bảo vệ đến, mấy người vẫn nên cảm ơn cậu ấy.” Ngô Bội Dao nói. “Ừm... Đúng vậy!”

Đinh Chấn Huy cũng gật đầu nói: “Nhất định là ba của tôi đã nhờ hộ quốc chiến soái phải đội bảo vệ đến!”

Mục Thiên Lam không thể nhịn được nói: “Hai người trong đội bảo vệ đã nói với tôi rằng là lúc Tiêu Thanh gọi điện thoại cho cục trưởng Lưu thì hộ quốc chiến soái đang ở trong cục, biết được mẹ của tôi đang bị bắt cóc. Cho nên đã phải hai người trong đội bảo vệ đến cứu mẹ tôi, thật sự không có quan hệ gì với anh.” “Thậm chí tôi cũng nghi ngờ. Lần trước Tiêu Thanh được thả ra, cũng không có quan hệ gì với anh”

Cô thật sự không muốn vả mặt Đinh Chấn Huy, dù sao anh ta cũng là khách, nhưng mà anh ta luôn nhận những công lao làm việc về mình, điều này thất sự không tốt. “Mọi chuyện đều là công lao của anh và ba anh, giờ đã bị bị vạch trần rồi, còn mặt mũi nữa sao?"

Tiêu Thanh có chút hả hê nói.


Khuôn mặt của Đinh Chấn Huy lập tức nóng rát, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống trốn đi. “Muốn tán tỉnh con gái của tôi. Thì cho tôi xem bản lĩnh thật sự, luôn đoạt đi công lao của người khác, còn mặt mũi nào mà đòi tán con gái của tôi? Đi ra ngoài cho tôi!”


Ngô Tuệ Lan trực tiếp không cho anh ta sắc mặt tốt.


Đinh Chấn Huy trốn rời khỏi.


Quá con mẹ nó mất mặt “Bội Dao, cô cũng vậy. Về sau chọn chồng cho chị họ thì phải tuyển chọn người ưu tú, cũng đừng tìm người như vậy đến nhà dì Ba, cũng không bằng con rể rác rưởi của dì Ba, ít nhất thì con rể rác rưởi của dì Ba cũng dám vì bỏ tiền dì Ba, còn dám đánh mấy tên nhà giàu kia vì Thiên Lam, dám mạo hiểm đi chuộc dì Ba.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK