Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ha ha!"

Đỗ Văn Bách cười ầm lên: "Tào Tháo đúng là trâu bò thật đó nhỉ? Nhưng ông ta cũng thích chơi vợ của người khác, Đỗ Văn Bách tôi không trâu bò như Tào Tháo, cũng chẳng có địa vị như Tào Tháo, thế thì tôi cần gì phải sợ người khác cười chế?"

Thẩm Thị Đông không nói gì.

Thẩm Thị Thu Mai tức giận quát lên: "Tôi không cho phép anh chơi đùa chị dâu tôi, nếu không tôi sẽ liều mạng với anh!" Cô ấy tức đến nỗi lồng ngực cũng run rẩy theo, nghiến răng nghiến lợi như một con sư tử nhỏ muốn bùng nổ.


Vất vả lắm mới tìm được anh trai ruột của mình, cô ấy còn chưa kịp vui vẻ thì sao có thể dễ dàng tha thứ khi có người dám tơ tưởng tới vợ của anh trai mình?

"Liều mạng với tôi?" Đỗ Văn Bách như vừa nghe được điều buồn cười nhất trên đời này, anh ta đút hai tay vào túi quần rồi vừa cười vừa nói bằng giọng lạnh lùng: "Vậy thì tôi chơi cả cô lần chị dâu có luôn."

"Dẫn người đi!" "Vâng, cậu Đỗ!" Mấy tên vệ sĩ lập tức kéo Thẩm Thị Thu Mai và Mục Thiên Lam đi

Thầm Thị Đông sốt ruột, lớn tiếng quát lên: "Ngăn bọn họ lại cho tôi!"

"Vâng, Tổng giám đốc!" Đám vệ sĩ phía sau Thẩm Thị Đông tiến lên ngay lập tức.

"Mẹ nó!" Đỗ Văn Bách cả giận nói: "Lên cho tạo, đánh chết hết lũ đó đi!"

"Vâng!" Vệ sĩ của Đỗ Văn Bách

cũng xông tới.

Rầm rầm rầm

Vệ sĩ ở hai bên bắt đầu ẩu đả lẫn nhau. Chưa tới một phút đồng hồ, toàn bộ vệ sĩ của Thẩm Thị Đông đã bị đánh gục trên mặt đất.

"Chuyện này." Thẩm Thị Đông, Thẩm Thị Thu Mai, Mục Thiên Lam bắt đầu trở nên luống cuống.

"Ha ha!"

Đỗ Văn Bách đắc ý cười như điên: "Thẩm Thị Đông, tuy rằng vệ sĩ của bà đều rất mạnh nhưng bà đừng quên vệ sĩ của tôi chính là những người cực kỳ tài giỏi đã đi theo bố tôi khi ông ấy bắt đầu gầy dựng sự nghiệp. Mỗi một người đều là kẻ mạnh trong kẻ mạnh, trên tay ai mà chưa từng dính máu của mười mạng người?" "Đánh nhau với vệ sĩ của tôi thì chính là lấy trứng chọi với đả!"

"Lần này tôi tới đây là muốn ép bà chuyển nhượng mảnh đất ở Bình Oai Thanh kia cho bố tôi, không chuyển nhượng thì sẽ đập nát cái Tập đoàn Thái Phương này của bà. Thế nhưng bây giờ còn hai người đẹp đang chờ tôi chơi, tôi không rảnh ép bà nên bà tự lượng sức mình đi, chủ động giao mảnh đất ở Bình Oai Thanh kia cho tôi. Nếu không ngày mai tôi quay lại đây thêm lần nữa thì sẽ không khách sáo với bà như hôm nay nữa đâu!"

Dứt lời, anh ta hất mái tóc đẹp để rồi nhấn nút thang máy. "Cậu Đỗ, thả chúng nó ra, tôi chuyển nhượng mảnh đất ở Bình Oai Thanh cho bố cậu. Xin cậu thả chúng nó ra!" Thẩm Thị Đông không biết nên làm gì nữa nên đành bắt đầu cầu xin khẩn thiết.

"Chậm rồi!" Đỗ Văn Bách nói bằng giọng ngang ngược: "Mục Thiên Lam và Thẩm Thị Thu Mai, tôi chắc chắn phải chơi được hai người này. Bà chính là..."

Anh ta còn chưa nói hết lời thì cửa thang máy đã mở, một cánh tay duỗi ra bóp mạnh lấy phía sau cổ Đỗ Văn Bách rồi nhấc anh ta lên.

"A!" Đỗ Văn Bách quơ hai tay loạn xã, đạp chân lung tung, bắt đầu thét chói tai.

"Ai đó! Mau buông ông đây ra Mày mau buông tao ra! Không thì mày chắc chắn sẽ chết!" Anh ta vừa giãy dụa vừa tức giận quát.

Trong chốc lát, ánh mắt của mọi người, đều tập trung vào người đàn ông đứng ở phía sau đang xách Đỗ Văn Bách lên.

Người đàn ông này, cao hơn một mét tám, vóc người thuộc dạng phổ thông, mày kiểm mắt sáng, khuôn mặt góc cạnh sắc bén như đao, không đẹp trai như những minh tinh mới nổi nhưng lại đem cho người nhìn cảm giác ngang ngược, có thể nghiền ép hết tất cả.

Anh cứ đứng như vậy mà xách Đỗ Văn Bách lên, không giận mà tự toát ra cảm giác oai phong như thần như quý.

"Tiêu Thanh?" Mục Thiên Lâm trở nên vui mừng ngay lập tức: "Sao anh lại tới đây?"

"Tô Dương Nhã gọi điện cho anh, nói là có người đang bắt nạt vợ anh nên anh vội chạy đến đây." Tiêu Thanh trả lời.

Mắt của Thẩm Thị Thu Mai sáng ngời, không nhịn được mà kêu lên: "Anh trai, là anh sao?" "Hum?"

Tiêu Thanh nhướng mày, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Thị Thu Mai rồi đánh giá cô ấy vô cùng cần thân.


Vừa nhìn Thẩm Thị Thu Mai mà chân mày của Tiêu Thanh đã nhíu chặt lại. Bởi vì dáng dấp của Thẩm Thị Thu Mai có vài phần giống với anh.


"Cô gái này là em gái của mình sao?" Anh nghĩ thầm.


Vì nghĩ như thế nên tâm trạng anh cũng bắt đầu trở nên phức tạp.


“Thu Mai!" Thẩm Thị Đông trừng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK