Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hải Long, đừng tạo nghiệt nữa!” 

Sau khi nghe Mục Hải Long nói chuyện, thấy anh ta gọi điện thoại, bà cụ Mục vội vàng khuyên nhủ: “Tiêu Thanh không dễ đối phó như thế, cháu đừng trêu chọc cậu ta nữa, những người khiêu khích cậu ta đều không có kết cục tốt đẹp đầu” . 

“Nhà chúng ta và rất nhiều nhà giàu ở Cố Cảnh như Matsushita và Trương Tử Hào cũng vậy”. 

“Cậu ta là một kẻ không may mắn, chọc vào cậu ta sẽ gặp phải xui xẻo, nhẹ thì bị tàn phế, nặng thì sẽ mất mạng. Cháu đã thua trong tay cậu ta nhiều lần rồi, mặc dù lúc nào cháu cũng may mắn thoát được, nhưng nếu thường xuyên đi bên bờ sông thì sẽ bị ướt giày, nhỡ mà một lần nào đó cháu không được may mắn, thì đến mạng của cháu cũng mất đấy” 

“Nghe bà nội lần này đi, mỗi người hãy sống tốt cuộc đời của mình, đừng làm tổn thương nhau nữa được không?” 

Bà cụ thật sự sợ rồi, hết lần này đến lần khác chọc giận Tiêu Thanh, lại hết lần này đến lần khác bị Tiêu Thanh báo thù, điều này làm bà cụ nảy sinh cảm giác sợ hãi đối với anh. Bà không muốn người nhà đi khiêu khích Tiểu Thanh một lần nào nữa, cho nên mới khuyên nhủ Mục Hải Long. 

“Bà im miệng cho tôi!” 

Mục Hải Long quát: “Bà già đáng chết này, bắt đầu chĩa cùi trỏ ra ngoài đúng không? Tôi cảnh cáo bà, nếu còn muốn ở lại nhà tôi ăn uống thoải mái thì cứ làm một người câm điếc cho tôi, không nghe không nhìn thấy cái gì cả, cũng đừng chỏ mồm vào. Nếu không, tôi sẽ đuổi bà ra đường ăn xin đấy!” . 

Bà cụ rụt cổ lại như một đứa trẻ làm điều sai trái. 

“Hải Long, mày nói cái gì đấy?” Mục An Quốc tức giận nói: “Trước kia, nếu không phải bà nội thương mày, có chuyện gì cũng che chở cho mày thì mày có được ngày hôm nay sao?” 

Mục Hải Long gầm lên: “Ai bảo bà ta còn sinh ra Mục An Minh, sau đó Mục An Minh lại sinh ra Mục Thiên Lam. Nếu bà ta bóp chết Mục An Minh từ sớm thì trên đời này đã không có Mục Thiên Lam, con cũng sẽ không có đối thủ một mất một còn là Tiêu Thanh, thế thì con đã tha hồ vùng vẫy từ lâu rồi!” 

“Tất cả những điều này đều là lỗi của bà ta, lẽ nào bố muốn con phải cung phụng bà ta như bồ tát? Chỉ cần nghĩ đến hai con khốn là Ngô Tuệ Lan và Mục Thiên Lam là con đã hận không thể đuổi bà ta ra đường rồi, thật tức chết mà!” 

Nói xong, anh ta thở phì phò, tìm số điện thoại của Mục Hải Linh. 

Mục An Quốc vừa tức giận vừa bất đắc dĩ nói: “Hải Long, Thiên Lam không tệ đâu. Lúc chúng ta lưu lạc ở ngoài đầu đường xó chợ ăn xin, nó cũng không bỏ đá xuống giếng, ngược lại còn cho con mày đồ ăn, lại cho thêm hai trăm triệu, nếu không thì chắc con mày đã chết ở ngoài đường rồi” 

“Mày giận Ngô Tuệ Lan thì bố có thể hiểu được, nhưng đừng có giận Thiên Lam, cũng đừng báo thù con bé nữa có được không? Bố chưa bao giờ cầu xin mày cái gì, chỉ cầu xin mày duy nhất lần này, đừng làm chuyện có lỗi với Thiên Lam nữa nhé?”. 

Ông ta không biết Mục Hải Long sai đám người Trương Tử Hào đi giết con của Mục Thiên Lam, nếu như biết được, ông ta đã báo cho có đề phòng từ lâu. 

Khi còn lưu lạc ngoài đầu đường xó chợ, hai trăm triệu đó đã sưởi ấm trái tim của ông ta. 

“Không được, con sẽ không để yên cho cả nhà cô ta đâu, trừ khi con chết, còn không thì bọn họ đừng hòng sống tốt!”. 

Thái độ của Mục Hải Long rất kiên định, anh ta gọi điện thoại cho Mục Hải Linh. “Anh Hải Long, có chuyện gì vậy?”. 

Mục Hải Long nói: “Cậu Tần có rảnh không? Bảo cậu ấy đến Cẩm Châu chơi, anh muốn lợi dụng cậu ta để giải quyết thằng khốn Tiêu Thanh. Sau khi thành công, anh cho em ba nghìn tỷ, em tha hồ mà mua túi hiệu”. 

“Được, anh Hải Long, chắc chắn em sẽ bảo anh ta đến đó” Tút tút... Cúp điện thoại, Mục Hải Long cười xấu xa. 

“Mình phải lên kế hoạch thật cẩn thận, ít nhất cũng phải mượn được cậu Tần loại trừ cái thằng khốn Tiêu Thanh kia” 

Mục An Quốc có cảm giác nói không nên lời: “Hải Long, bố cầu xin con đấy, đừng chọc vào Tiêu Thanh nữa được không?” 

Lý Nam Hương trừng mắt nhìn ông ta: “Chuyện của con trai ông quản cái gì mà quản? Bây giờ nó đã trở nên thông minh rồi, chỉ âm thầm hành động mà thôi. Ông xem, Trương Tử Hào chết mà Hải Long có bị mất một sợi tóc nào không? Cho nên ông đừng lo nghĩ bậy bạ nữa, nhìn tôi đi, tôi đầu lo lắng chút nào. Tôi tin sau khi Hải Long khôn ngoan hơn, chắc chắn nó sẽ khiến

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK