Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù sao cũng là em vợ của thần tượng, ở trước mặt thần tượng mắng em vợ anh thì cũng không hay lắm nên Lam Doãn Nhi bèn nhìn Tiêu Thanh nói: "Thôi Duẫn Hạo muốn hãm hại tôi, đàn em của ông ta bắt tôi tắm sạch chờ ông ta tới, tôi không muốn bị ông ta hãm hại nên đập vỡ cửa kính nhà vệ sinh làm mặt mình bị thương, ông ta thấy dáng vẻ ghê tởm của tôi thì chán ghét, không hãm hại tôi nữa. Có điều lại đánh tôi, đánh đến gãy cả xương sườn." 

Tiêu Thanh nghe xong, xấu hổ nói: "Thật sự xin lỗi, em vợ tôi làm hại đến cô rồi, tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi cô." 

Mục An Phong cúi thấp đầu xuống, trong lòng cũng tự trách mình. Nếu như tinh trùng không lên não, không liên lạc với nữ thần Doãn Nhi, thì làm sao lại khiến cô ấy ra nông nỗi này chứ? 

"Thần tượng không cần xin lỗi" Lâm Doãn Nhi mỉm cười, sau đó cúi thấp đầu xuống: "Tôi chỉ muốn ở trước mặt anh xác nhận một chút, lời của em vợ anh, rốt cuộc là thật hay là giả? Thần tượng đối với tôi, rốt cuộc." 

Cô ấy có hơi khó mở lời. 

Tiêu Thanh nói: "Lời của cậu ấy, sau này cô cứ coi như lời nói láo là được. Trong lòng tôi chỉ có một mình vợ tôi, đời này tuyệt đối sẽ không phụ cô ấy, ngoài cô ấy ra, tôi sẽ không động lòng với bất kỳ người phụ nữ nào khác, không bao giờ. 

Doãn Nhi vừa nghe xong, trái tim bỗng lạnh lẽo. Nhưng chỉ một giây sau, cô ấy đã nhoẻn miệng cười: "Tôi biết rồi, chúc Vợ chồng hai người, một đời hạnh phúc! 

"Cảm ơn" Tiêu Thanh nói xong lời cảm ơn liền nhìn Thôi Duẫn Hạo. 

"Dẫn ông ta qua đây cho tôi." 

Sau đó Thôi Duẫn Hạo liền bị đẩy tới trước mặt Tiêu Thanh. 

"Là tài phiệt Thiên Lạc sai khiến ông hả?" Tiêu Thanh hỏi. 

Thôi Duẫn Hạo cười lạnh: "Là tao muốn phát tài, muốn có nhiều tiền, muốn trở thành người giàu nên mới bắt em vợ của mày, uy hiếp mày ra mặt bào chế thuốc, chẳng có ai sai khiến tao cả, mày đừng như con chó điên cắn người bừa bãi" 

"Dám ăn nói như thế với chủ soái tạo sao?" Tần An đầm một phát vào mặt 

Thôi Duẫn Hạo, khiến ông ta phải rụng vài chiếc răng. 

Thôi Duẫn Hạo cười gằn, nói: "Ai làm người ấy chịu, tao nói tao làm thì là tạo làm, tao nói chúng mày chó điên cắn người bừa bãi thì sao nào? Có gan thì giết tạo đi? Nói thật cho bọn mày biết, với loại người từ nhỏ đã lăn lộn ngoài đường như tao thì điều mà không sợ nhất chính là cái chết. Nếu mà tao sợ chết, thì cũng đã không lăn lộn ngoài giang hồ rồi. Chúng mày có gan thì giết tao đi! Giết tạo đi! Ha ha ha!" 

Chuyện đã như vậy, ông ta chỉ có thể che dấu đi cảm giác sợ hãi trong lòng. 

Con người ai không sợ chết? 

Nhưng ông ta biết, với chuyện mình đã làm, Tiêu Thanh tuyệt đối sẽ không giữ lại mạng cho ông ta. Dù sao đều phải chết thì hà cớ gì kéo tài phiệt Thiên Lạc chết theo? Ông ta còn mong chờ tài phiệt Thiên Lạc báo thù cho mình! 

"Anh rể, để em kết thúc cái mạng chó của tên này!" Mục An Phong từ trên giường bước xuống, dơ tay trái ra nói: "Đưa súng cho em, em phải bắn chết tên tạp chủng này. Mẹ kiếp! Phá hỏng chuyện tốt của tao không nói, còn chém đứt tay tao, hại đầu của em trai tao bị cắt mất một miếng da. Không tự tay giết mày, tao làm sao nuốt được cục tức này!" 

Lam Doãn Nhi hỏi: "Em trai của anh rơi vào tay bọn chúng cũng đều bị cắt mất da đầu sao?" 

"Khụ khụ..." 

Tiêu Thanh bị sặc đến ho khụ khụ 

Mục An Phong cười hì hì: "Nữ thần Doãn Nhi, cô không hiểu đầu, tôi không muốn nói rõ với cô, để cô khỏi ngượng ngùng." 

Nói xong cậu ấy bắt lấy khẩu Sa Ưng mà Tần An ném tới, ngắm thẳng trán Thôi Duẫn Hạo bắn ba phát đạn, đầu Thôi Duẫn Hạo nổ tung tóe. 

Sau đó cậu ấy đưa súng hướng vào Tống Tuấn Cơ. 

"Tên thái giám, tên biến thái ghê tởm này, dám lấy dao cắt em trai tao, tạo đặc biệt tiễn mày xuống địa ngục!". 

"Đừng!" 

Tổng Tuấn Cơ vừa kêu lên. 

Pằng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK