Rất nhanh, Mục Thiên Lam được Mục An Phong lôi ra.
"Chị, chúng ta đi trước thôi, tránh để bị đồ súc sinh này đánh chết” Mục An Phong nức nở nói.
Ánh mắt của Mục Thiên Lam nhìn chằm chằm Mục Hải Long tràn ngập vẻ thù hằn, không để nước mắt rơi ra được, cắn răng nói một câu: “Ác có ác báo, sẽ có một ngày anh bị sét đánh chết!”
Nói xong, cô che miệng khóc rống, cùng mọi người rời đi.
Mùa đông ở Bắc Thanh, gió nổi lên rất to, một đoàn người không một xu dính túi lưu lạc ở đầu đường.
Gió lạnh buốt thấu xương đập vào thân người, giống như hàng nghìn mũi dao đâm vào, khiến cho bọn họ không rét mà run.
"Một xu cũng không có, chẳng lẽ chúng ta phải xin ăn trên đường, ở tại gầm cầu sao?”
Ngô Tuệ Lan dùng hai tay ôm lấy người, khóc thút thít lạnh run cầm cập.
"Hay gọi gọi điện thoại, xem xem có thể mượn chút tiền, giải quyết vấn đề chỗ trước đã rồi nói sau” Thẩm Thị Đông nói.
Sau đó, mọi người liền gọi điện thoại.
“Giám đốc Lý, có thể nể mặt tôi đã giúp anh kiếm không ít tiền, cho tôi mượn gấp ba mươi triệu được không?” Thẩm Thị Đông hỏi.
"Cút cút cút, ông đây vẫn muốn sống thêm mấy năm nữa, khi nào có tiền nhiều như cát mới cho các người mượn!”
Tút tút...
+
Điện thoại trực tiếp bị cắt đứt.
"Mẹ, cho con mượn ba mươi triệu ăn cơm được không?" Ngô Tuệ Lan hỏi.
"Khi cô chơi cổ phiếu một ngày kiếm được ba trăm tỷ, sinh nhật tôi thì cô mua quà cho tôi có mấy triệu, bây giờ gia cảnh khốn đốn lại còn có ý muốn mượn tiền của tôi? Không có đâu!”
Tút tút...
Điện thoại cũng bị ngắt.
Mỗi người đều gọi mấy cuộc điện thoại, không ai có thể mượn được tiền.
Lúc này, Mục Thiên Lam gọi điện cho Lưu Ngọc Huyên, hơi khó mở lời, nói: “Ngọc Huyên, có thể chuyển gấp qua zalo cho tớ mấy triệu được không, tớ kiếm được tiền sẽ trả lại cho cậu”
"Trời đất, Thiên Lam, sao cậu lại lưu lạc đến mức phải mượn mấy triệu vậy?” Lưu Ngọc Huyên rất kinh ngạc.
Mục Thiên Lan kể lại tình hình hiện tại một cách rõ ràng và đơn giản nhất.
Lưu Ngọc Huyên mắng to: “Anh họ của cậu thật không ra cái thá gì, anh ta chính là đồ súc sinh, còn là súc sinh một chút tính người cũng không có!”
"Có điều tớ và bạn trai đang đi nghỉ ở Mễ quốc, sử dụng tiền đô la, trong zalo không có nhiều tiền, tớ tắt máy trước, tìm bạn bè trong nước mượn một ít, rồi chuyển cho cậu.”
Tút tút...
Điện thoại bị ngắt, Mục Thiên Lam thở dài.
"Khi con người nghèo túng, đến cả bạn thân cũng không thèm nhìn mình sao?”
Nhìn thấy cục cưng lạnh run lên cầm cập, Mục Thiên Lam vô cùng đau lòng: “Bố mẹ, ôm cục cưng tìm một cái gầm cầu tránh gió đi, con đi dọc đường xin thử xem xem có thể xin được ít tiền mua sữa bột cho cục cưng ăn.”