Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, một giọng nói tức giận vang lên. "Bắt kẻ trộm cái gì chứ, nói Hải Long trộm mũ phượng, lấy chứng cớ ra đi!"

Rõ ràng là bà cụ mang sắc mặt lạnh lẽo đi từ trên lầu xuống dưới.

Tiêu Thanh nhìn thời gian, nói: "Qua khoảng mười lăm phút nữa, chứng cứ sẽ đến đây."

Bà cụ tức giận, vội hỏi: "Các người bảo cảnh sát đến điều tra kẻ trộm là ai?" "Không có, mẹ." Mục An Minh xua tay nói: "Chúng con sợ ảnh hưởng quá lớn, không dám bảo công an, là Tiêu Thanh nói tìm được kẻ trộm thực sự rồi, muốn dẫn chúng con tới bắt kẻ trộm, rồi dẫn chúng con tới đây.


Bà cụ âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nói: "Vì tránh để ảnh hưởng làm nhà họ Mục chúng ta bị tổn thất, chuyện này cứ như vậy mà quên đi. Đừng có tiếp tục tra nữa, cũng chẳng có lợi cho ai."

Tiêu Thanh lạnh lùng cười: "Hay là bà cụ sợ đứa cháu bảo bối của mình là Mục Hải Long bị bắt?"

Sắc mặt bà cụ lạnh lùng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu Thanh.

Bà ta quả thật sợ Mục Hải Long bị bắt.

Mà Mục Hải Long lại nhảy ra: "Con mẹ nó mày đừng có mà vừa ăn cướp vừa la làng. Không có chứng cớ thì cút cho tao, đừng... có mà ở đây hồ ngôn loạn ngữ. Con mẹ nó tạo sẽ giết mày!" "Tôi nói, chứng cớ sẽ đưa tới đây ngay lập tức, anh chờ bị bắt đi." Tiêu Thanh nói.

Mục Hải Long sửng sốt mất mấy giây, hừ nói: "Mày đòi vu oạn giá họa cho tao đúng không, không có cửa đâu. Đồ vật này cũng không phải do tao trộm, mày đổ tội cho tao cũng vô dụng, nếu bây giờ mày không lấy chứng cớ ra, tao cam đoan mày sẽ không có kết quả tốt đâu!"

Dứt lời, anh ta chạy lên lầu, mặc quần áo rồi lại xuống dưới. “Mười lăm phút mà mày nói đã qua. Chứng cớ đâu? Lấy ra đi!"

Mục Hải Long đắc ý, càng thêm xác định Tiêu Thanh là đang lừa anh ta. "Tiêu Thanh, nếu anh đã không có chứng cớ, chúng ta đi đi thôi." Mục Thiên Lam khuyên nhủ. đến.

Đúng lúc này, bảy tám người cảnh sát đi

Vừa thấy cảnh này, tim đám người Mục Hải Long đập mạnh. "Các vị cảnh sát, mọi người đến nhà của tôi có việc gì sao?"

Bà cụ tiến lên cười cười hỏi.

Cảnh sát nói: "Mục Hải Long có liên quan đến vụ trộm cắp quy mô lớn, chúng tôi tới bắt anh ta, để anh ta ngoan ngoãn theo chúng tôi đi." "Cái gì!"

Từ trên xuống dưới nhà họ Mục vô cùng kinh ngạc.

Lưng Mục Hải Long chợt lạnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Ngô Tuệ Lan, Mục An Minh, Mục Thiên Lam, Mục An Phong cũng run lên, bốn người không hẹn mà cùng hỏi: "Cảnh sát, thật hay giả thế, mũ phượng nhà chúng tôi là bị Mục

Hải Long trộm sao?" "Đúng vậy."

Vị cảnh sát dẫn đầu gật đầu nói: "Căn cứ theo kết quả điều tra, kẻ trộm đúng là Mục Hải Long."

Ngô Tuệ Lan nhất thời giận chỉ vào Mục Hải Long: "Hóa ra là kẻ này, sính lễ thiếu sót đã không lấp được, trộm mũ phượng nhà chúng tôi đem bán để bổ sung vào phần thiếu sót của sính lễ có phải hay không?" "Tôi tôi tôi... Không có!"

Mục Hải Long đương nhiên sẽ không dễ dàng thừa nhận. "Cảnh sát đã tra ra được là cậu trộm rồi, cậu còn dám nói không có, xem tôi có đánh chết cậu không!"

Ngô Tuệ Lan không thể nhịn được nữa, tiến lên làm ầm làm ĩ với Mục Hải Long. "Dừng tay hết lại cho tôi!"

Bà cụ quát: "Không phải nói là sẽ không báo công an sao, sao các người lại dám lén lút báo rồi!" "Mẹ, chúng con không báo công an." Mục An Minh nói. "Vậy tại sao nhiều cảnh sát đến đây như thế!" Bà cụ giận dữ hỏi. "Này..." Mục An Minh nhức đầu: "Con cũng không rõ." "Ha ha!"


Mục Hải Long đột nhiên nở nụ cười: "Tiêu Thanh, có phải mày tìm một đoạn diễn, muốn làm tao sợ, làm cho tao tự đi tự thú đúng không? Nhưng tao nói cho mày biết, tạo không có làm chuyện gì sai nên sẽ không sợ quỷ gõ cửa, tìm mấy con diễn giả làm cảnh sát mà đòi dọa tao à!"


Lời kia vừa thốt ra, cả gia đình Mục Thiên Lam nhìn về phía Tiêu Thanh, đều muốn biết có phải mấy cảnh sát này là do Tiêu Thanh tìm đoàn diễn đến diễn không. "Anh thật sự là không thấy quan tài chưa đổ lệ.


Tiêu Thanh lạnh lùng cười, nói: "Cảnh sát, các anh cứ lấy thẻ cảnh sát và chứng cứ ra cho anh ta xem, để xem anh ta còn dám mạnh miệng hay không." "Được."


Người cảnh sát lấy thẻ cảnh sát ra: "Tôi là Mã Đường, đội trưởng đội cảnh sát số một của cục cảnh sát Đông Giang, không phải là diễn viên gì ở trong miệng anh cả, dám ngăn cản chúng tôi phá án thì tự gánh lấy hậu quả."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK