Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại sư Hồ khinh thường hừ lạnh: “Châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình!” 

Ông ta hoàn toàn không để Tiêu Thanh vào trong mắt, cũng không trốn tránh, thậm chí còn không mang cương khí bên ngoài để bảo vệ cơ thể, tiếp tục cầm dao chém xuống. 

Ngay khi con dao của ông ta gần chém được Tiêu Thanh, chưởng của Tiêu Thanh đã đánh vào trên ngực của ông ta trước một bước. 

Âm! 

Một tiếng nổ lớn vang lên. Mọi người chỉ thấy ngực của đại sư Hồ bị lún vào trong với tốc độ của mắt thường có thể nhìn được. 

Sau đó, ông ta “phụt” một cái rồi phun ra một ngụm máu, cả người cong thành hình con tôm bay ngược ra ngoài, đập vào Lâm Diệu Hoa ở phía sau ông ta, đụng Lâm Diệu Hoa ngã ra trên đất, lại đập vào Lâm Nghi Thần ở phía sau nữa, khiến cho Lâm. 

Nghị Thần đang ngồi ở trên xe lăn cũng ngã lật xuống mặt đất, cuối cùng đập tới trên 

tường, bức tường cũng bị đập lõm vào trong, trực tiếp biến mất khỏi sảnh lớn. 

“Ôi mẹ ơi!” 

Những người có mặt ở đây vô cùng kinh ngạc 

"Người này quá đáng sợ rồi!" 

"Suýt chút nữa đại sư Hồ đã bị anh ta giết chết ngay tức khắc rồi!" 

"Chẳng trách anh ta còn dám báo thù, hóa ra thật sự là có năng lực!" 

Nhất thời, trong đại sảnh nhà họ Lâm tràn ngập lời cảm thán của quan khách. 

"Ha ha!" 

Mục An Phong, Mục An Minh và Ngô Tuệ Lan, tất cả bọn họ đều vui mừng khôn xiết và lần lượt hét lớn lên: "Lâm Nghị Phi, có gan thì ngông cuồng thêm một lần nữa xem, cô ngông cuồng một lần nữa đi!" 

Sắc mặt của Lâm Nghị Phi hết sức khó coi, cô ta đứng chôn chân ở đó lộ rõ sự lúng túng không biết phải làm sao, lo lắng run rẩy như sắp khóc đến nơi. 

Đại sư Hồ là chỗ dựa lớn nhất của cô ta, nhưng ông ta đã bị chồng của Mục Thiên Lam đánh cho bay ra ngoài rồi. Có thể hiểu được, chồng của Mục Thiên Lam đáng sợ như thế nào! 

"Còn gì để dựa vào nữa không?" 

Tiêu Thanh đến trước mặt Lâm Diệu Hoa, nhìn xuống Lâm Diệu Hoa rồi hỏi. 

Đầu Lâm Diệu Hoa bị đập đến mức tua cả máu, choáng váng, ông ta nghe được Tiêu Thanh nói như vậy bèn lấy tay lau sạch vết máu, đứng dậy sợ hãi hỏi: "Rốt cuộc cậu là loại người gì, tại sao sức mạnh lại có thể đáng sợ như vậy?" 

Tiêu Thanh nhẹ giọng đáp: "Ông chỉ cần biết tôi là người mà ông không dễ động vào là được” 

"Con gái của ông là Lâm Nghị Phi tạt axit lên người vợ tôi, khiến người đời chà đạp sỉ nhục Vợ tôi, hành vi của cô ta cực kì xấu xa độc ác. Hôm nay tôi đến đây để báo thù cho cô ấy. Nếu như ông biết thức thời, hãy chủ động một chút, nể mặt tôi mà giao nộp cô ta ra cho tôi, để cho cô ta nếm trải cảm giác bị ăn mòn bởi axit, vậy thì chuyện này coi như xong rồi." 

"Nếu như ông không làm, đợi đến khi tôi động thủ, vậy thì tôi với ông cùng chết” 

Lời nói của anh khiến cho cho người khác thấy rõ anh là người vô cùng kiên định, 

không dễ bị tác động bên ngoài ảnh hưởng. 

Lâm Nghị Phi nghe dứt câu thì bật khóc. 

"Bố, con không muốn bị hủy đi dung nhan, bố có cách cứu con phải không bố?" 

Lâm Diệu Hoa nghiến răng nhìn Tiêu Thanh: "Nhãi con, đừng có ngông cuồng quá. Nếu bây giờ cậu rời đi, những chuyện trước đây tôi cũng không so đo với cậu, nếu như nhất quyết ép mọi chuyện đi quá xa, Lâm Diệu Hoa tôi cũng là người có máu mặt ở Dương Thành, dùng mối quan hệ để xử đẹp cậu cũng không phải là chuyện khó”. 

PIPO 

Tiêu Thanh cười lạnh một tiếng: "Vậy ông cứ dùng mối quan hệ, nói muốn xử đẹp Tiêu Thanh, xem xem có ai dám xử lý tôi” 

"Cậu chờ đó!" 

Lâm Diệu Hoa lập tức bấm một dãy số, cầu cứu ngay lập tức: "Tổng đốc, hôm nay con gái tôi kết hôn, có người tên Tiêu Thanh chạy tới nhà tôi làm loạn, ngài mau cho người qua đây giúp tôi bắt cậu ta, tên này quá hung hăng rồi” 

Đáp lại của ông ta là một lời mắng nhiếc thậm tệ: "Hãy giữ chặt cái đầu của ông đi, tối cảnh cáo ông, Lâm Diệu Hoa, nếu không muốn chết thì thành thật một chút, cậu ta nói gì thì chính là như vậy, bằng không ông chọc cho cậu ta tức lên thì không ai cứu nổi ông đâu!" 

Tít... 

Người ở đầu dây kia trực tiếp cúp điện thoại. 

"Alo! Alo..." 

Lâm Diệu Hoa ngẩn ra, lại nhìn về phía Tiêu Thanh, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi. 

Ông ta không ngu ngốc, từ những lời nói khó nghe của Tổng đốc thì cậu Tiêu Thanh này là một sự hiện diện vô cùng đáng sợ, hoàn toàn không phải là một anh hùng chiến đấu đơn giản. 

E rằng là trong quân đội, cậu ta là một chiến binh rất mạnh. 

“Bố, Tổng đốc nói như thế nào?” Lâm Nghị Phi chạy tới, khẩn trương hỏi. 

Đáp trả cô ta là một cái tát mạnh vào mặt rồi mắng chửi của Lâm Diệu Hoa: "Kiếp trước tao thật sự đã gây tội nghiệt gì mà sinh ra cái thứ ngu dốt như vậy, đã gây cho tao phiền phức lớn như vậy, lẽ nào mày còn không biết sao?" 

"Còn không mau quỳ xuống, cầu xin cô Mục Thiên Lam tha tội, cầu xin sự khoan hồng đại lượng của cô ấy, bằng không ông đây cũng không cứu nổi mày!" 

"Cái gì cơ!" 

Lâm Nghị Phi sững sờ! 

Những người có mặt cũng kinh ngạc! 

"Bố, rốt cuộc anh ta là cái thá gì mà bố sợ hãi như vậy? Nói cho con biết để con có chết cũng chết một cách minh bạch” Lâm Nghị Phi gào khóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK